Cả tuần nay Mạnh Việt có vẻ lơ đãng, mẹ Mạnh có gọi điện mấy lần đặc biệt dặn cậu không được quên bữa tiệc sinh nhật thứ Bảy, trong lòng cậu có tâm sự, lại nhớ vẻ nghiêm túc của người nọ khi bảo cậu đừng tiết lộ sự tình, không hiểu sao lại ngậm chặt miệng, chỉ nói một câu "Con biết rồi" với mẹ.
"Mạnh Việt Việt, đi quán đồ chiên* mới mở bên phố Tây với bọn anh khôngggg?" Lâm Trường Hâm mở cửa phòng gào mồm gọi.
*gốc là 炸卤店/zhà lǔ: 炸卤 là một kiểu nấu, chiên lên rồi om, trong quán 炸卤店 sẽ bán đủ loại đồ ăn nhưng đều nấu theo kiểu 炸卤. (thanks Belia vì phần chú thích nàyy 🙇♀️)
Bọn họ ở ký túc xá với nhau hơn hai năm, quan hệ khá tốt, con người Lâm Trường Hâm vui tươi cởi mở, biết làm nóng bầu không khí, là người được quý mến nhất trong phòng.
"Em không, mấy anh đi đi, em phải viết xong báo cáo đã."
"Mấy ngày nay em có ăn miếng cơm nào đâu, có chuyện gì nói mau, để các anh đây còn biết đường giải quyết giúp chớ." Từ khi trở về đợt cuối tuần trước, sắc mặt Mạnh Việt vô cùng kém, tinh thần mấy ngày liên tiếp đều uể oải mệt mỏi, bộ dạng bồn chồn ủ rũ, hỏi cũng chỉ cụp mắt không nói lời nào, bọn họ tuy không gặng hỏi nhưng vẫn nhớ chứ. Bình thường Mạnh Việt không nói nhiều, tâm địa thiện lương, tính tình dễ mến, lại nhỏ tuổi nhất ký túc nên tự nhiên được mọi người quan tâm nhiều hơn thôi.
Mạnh Việt biết họ có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-y-muon/2443018/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.