Trước cổng lớn của Giản gia, một chiếc xe hơi màu đen chầm chậm đỗ lại. Bên trong xe, Doãn Niệm ngồi tựa lưng vào thành ghế, hai mắt khép hờ.
Cô thực sự không muốn quay lại nơi này, nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại!
Cổng lớn mở ra, người vệ sĩ nhanh chóng điều khiển xe tiến vào, khoảng 3 phút sau, chiếc xe dừng lại trước sảnh lớn.
Doãn Niệm mệt mỏi bước xuống xe, may mắn là hôm nay cô không phải đến trường, cô muốn trở về nhà sau nghỉ ngơi, nào ngờ chỉ vừa đi đến hồ bơi thì đã bị Giản Tiêu Niên chặn lại.
"Tao tưởng mày trốn đi luôn rồi chứ?" Giản Tiêu Niên đứng cạnh chiếc xích đu bằng gỗ lim, hai tay hống hách chống ở hai bên hông, khuôn mặt vừa toát lên nét ngây nhơ nhưng cũng vô cùng đanh đá.
Doãn Niệm biết tính cô ta thích đi gây chiến, cô cũng chẳng buồn để tâm đến, đôi chân lướt qua như một cơn gió.
Giản Tiêu Niên đâu dễ dàng bỏ qua cho cô, liền đuổi theo nắm lấy mớ tóc của cô kéo ngược ra sau: "Dám phớt lờ lời nói của tao, Doãn Niệm, mày chán sống rồi có phải không?"
Dứt lời, Giản Tiêu Niên liền đẩy Doãn Niệm ngã xuống đất, lúc này, cô ta mới chú ý đến đôi giày thể thao mới toanh của cô.
"Mày làm sao mua được loại giày cao cấp này?" Giản Tiêu Niên chỉ tay vào đôi giày, khuôn mặt không giấu sự đố kỵ.
Đau đớn qua đi, Doãn Niệm mới yếu ớt chống tay ngồi dậy.
"Là Lăng Hạo đã tặng cho tôi." Doãn Niệm dùng giọng điệu bình thản nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-vung-kiem-soat/213177/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.