Lan Trạch Phong, trong động phủ của Tống Nam Thời.
Một đôi tay mảnh khảnh xách túi linh thạch nặng trịch, chậm rãi đặt ở trên bàn.
Ba đôi mắt không tự chủ được mà nhìn theo túi linh thạch kia.
"Cộp".
Âm thanh vừa nặng vừa vang.
Nhưng tiếng vang này rơi vào trong ba đôi tai ở đó, lại giống như âm thanh tuyệt mỹ nhất.
Tống Nam Thời thu hồi tay, đoan chính ngồi ở trung tâm bàn đá, rất có phong thái mà bày ra bộ dáng chủ tọa, nhìn hai bên trái phải, mở miệng nói: "Lừa huynh, Quy huynh."
Không có ai đáp lại lời nàng.
Con lừa đứng ở bên trái Tống Nam Thời, Quy Quy ghé vào tay bên phải của nàng, chúng nó trơ mắt mà nhìn một túi linh thạch nặng trịch được đặt trên bàn đang xếp thành một ngọn núi nhỏ, trong lúc nhất thời đôi mắt đều nhìn chăm chú.
Tống Nam Thời hơi mỉm cười, lại lấy ra hai cái nhẫn trữ vật (nhẫn không gian),đặt ở ở trên đỉnh ngọn núi linh thạch kia.
Sau đó nàng mở miệng: "Trong hai cái nhẫn trữ vật này đang có 4600 linh thạch, trên bàn này đang có 400 linh thạch, tổng cộng 5000 linh thạch, là chủ nhân của hung thú ở Ngự Thú Phong kia bồi thường cho chúng ta."
Một lừa một rùa lúc này động tác mới hướng về phía Tống Nam Thời, ánh mắt nóng rực, một lòng muốn bỏ trốn Quy Quy nhìn đến vô cùng nóng bỏng.
Tống Nam Thời thấy vậy thì vô cùng hài lòng.
Hiệu quả nàng muốn chính là như vậy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/2604474/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.