Chương trước
Chương sau
Trong lúc nhất thời, hắn không biệt được đồ đệ này của mình là đang giả ngu hay nói lời thật.

Hắn nhìn nàng một lát, bình tĩnh nói: "Ngươi từ nhỏ đã có chủ kiến, có một số việc, ngươi hẳn là tự biết chừng mực như nào."

Tống Nam Thời cười cười cho qua.

Ra khỏi phủ của Bất Quy Kiếm Tôn, Tống Nam Thời chống tay suy nghĩ một lát.

Bất Quy Kiếm Tôn rõ ràng là đối với thân phận của Vân Chỉ Phong có nghi hoặc.

Không chỉ có là Bất Quy Kiếm Tôn, Tống Nam Thời cũng có nghi hoặc.

Nếu là bình thường mà nói, những người khác đang làm cái gì, cũng không có quan hệ với nàng.

Nhưng là hiện tại nói......

Tống Nam Thời ai thán một tiếng.

Vẫn còn nợ nhân tình của người ta a.

(Editer: Lục Song

Mọi người theo dõi truyện qua app Wattap, hoặc TYT để ủng hộ editer nha nha >.<, mất công dịch mà bị người ta reup lại là mị buồn lắm đó.)

Đầu tiên vẫn nên đi nhìn xem Vân Chỉ Phong còn sống hay không đi.

Tống Nam Thời quay đầu dắt lừa, nói: "Lừa huynh, chúng ta xuống núi."

Nói rồi nàng thuần thục mà ngồi trên lưng lừa.

Lừa huynh lại không nhúc nhích.

Tống Nam Thời nghi hoặc, "Lừa huynh?"

Lừa huynh quay đầu lại nhìn nàng một cái, rụt rè kêu một tiếng.

Nó hiện tại đã biết mình trở thành một người làm công, vậy thì đương nhiên không thể làm không công.

Tống Nam Thời hiểu ý tứ của nó, dừng một chút, nói: "Ý của ngươi là......"



Lừa huynh gật gật đầu.

Tống Nam Thời trầm mặc sau một lúc lâu.

Nàng bình tĩnh nói: "Ta hiểu được."

Vì thế, cùng ngày, Vô Lượng Tông rất nhiều người đều thấy tiểu quẻ sư của Lan Trạch Phong kia một đường cưỡi lừa chạy như điên.

Kỳ thật này không có gì, vật cưỡi kỳ lạ một chút mà thôi.

Nhưng là chuyện xảy ra kế tiếp.

Cưỡi lừa được nửa đường, có người tận mắt nhìn thấy một người một lừa kia ăn ý mà ngừng lại, nói chuyện với nhau cái gì.

Ngay sau đó......

Bọn họ trơ mắt mà tiểu quẻ sư ở trên lưng lừa đi xuống, một tay đem lừa khiêng lên.

Một đường chạy như điên.

Mọi người: "???"

Mọi người: "!!!"

Đám người ở ngoài: "!!!".

Giang Tịch cùng Liễu lão nhân trầm mặc mà nhìn một màn này.

Thật lâu sau không nói gì.

Sau một lúc lâu, Liễu lão nhân đột nhiên quay đầu, muốn nói lại thôi nói: "Giang Tịch."

Giang Tịch: "Ân, ta thấy được."

Liễu lão nhân nhìn theo bóng dáng Tống Nam Thời, một câu hai ý nghĩa: "Sư muội này của ngươi, thật là có bản lĩnh."

Giang Tịch nhìn thoáng qua con lừa đang ở trên người Tống Nam Thời.

Phải nói là, có bản lĩnh đem đồ bên người.

......

Tới trấn Tiên Duyên, lừa huynh nửa ngày không để ý Tống Nam Thời.

Nó thể hiện, nếu chính mình đã làm người làm công, như vậy nó không để ý, nhưng phải trả tiền.

Chính là Tống Nam Thời là người keo kiệt, nàng tình nguyện cùng nó thay phiên lẫn nhau cõng cũng không chịu ra một phân tiền!

Lừa huynh đột nhiên cảm thấy tiền đồ của mình thật là xa vời.

Tống Nam Thời cũng không có để ý tới lừa huynh khóc ròng.

Nàng vừa đến trấn Tiên Duyên liền đi thẳng đến chỗ bản thân hay bày quán, giương mắt vừa thấy, quán phía đối diện của Vân Chỉ Phong kia hôm nay không bày bán.

Nhưng trừ bỏ chỗ hắn bán hàng ra, nàng cũng không biết vị huynh đệ kia đang sống ở chỗ nào.

Tống Nam Thời đang muốn hỏi người bên cạnh có biết đến vị huynh đệ này hay không, liền nghe cách đó không xa một thương gia bán vật cưỡi đang cùng người ta nói cái gì.



Tống Nam Thời thính tai, một chút liền nghe thấy được từ ngữ mấu chốt.

Hắn nói: "......Vị huynh đệ kia vậy mà hỏi ta, con lừa này sẽ cưỡi người hay sao?"

Tống Nam Thời: "......" Lời kịch này rất quen thuộc.

Tốt, nàng liền biết đây là ai.

Còn có thể mua lừa, xem ra không chết.

Biết hắn không có việc gì, Tống Nam Thời liền nghĩ chuẩn bị đi về, chờ mấy ngày nữa rồi tới tìm người.

Ai ngờ mới vừa quay đầu, liền thấy một nhóm người quần áo giản dị, nhưng trên người mang theo thần khí thượng phẩm lén lén lút lút đi vào chợ.

Tống Nam Thời nghĩ nghĩ, xoay người lại ngồi xuống, yên lặng mà nhìn nhóm người ngụy trang trang kia di chuyển trong đám người.

Bọn họ phân tán mọi nơi trong chợ, lén lút mà hỏi thăm cái gì đó.

Trong nháy mắt liền nghe được chuyện bán vật cưỡi ở bên kia.

Hắn hỏi người bán vật cưỡi rằng hai ngày nay có ai mua.

Thương gia không nghĩ gây chuyện, liền nói mấy nay bán được gì, xong lời cuối cùng lại nói: "Đúng rồi, hôm nay còn bán được một con."

Người nọ thực nghiêm túc: "Nga? Hôm nay bán ra cái gì?"

Thương gia: "Một con lừa."

Người nọ: "......"

Kỳ lân tử mua lừa chạy trốn xác suất có bao nhiêu phần trăm?

Hắn cảm thấy, hắn có thể trừ ra cái người mua lừa này đầu tiên.

Tống Nam Thời ở một bên xem đến đói bụng, nhìn bọn họ tới, lại nhìn bọn họ đi.

Nàng cảm thấy Vân huynh đệ khả năng đang có một cái phiền toái lớn.

Thời gian xuất hiện trùng hợp như vậy, lại hỏi thăm vấn đề như thế, Tống Nam Thời khó có thể không nghi ngờ liên quan đến Vân Chỉ Phong.

Huynh đệ này rốt cuộc là ở bên ngoài đắc tội người nào?

Cho nên Vân huynh đệ mua lừa, là muốn chạy trốn sao?

Nhưng trốn chạy vì cái gì không mua một con tọa kị chạy nhanh một chút?

Thử suy nghĩ khác, vẫn là nói...... Đơn thuần là do không có tiền đi?

Tống Nam Thời: "......"

Nàng cảm thấy bản thân đã nhìn ra chân tướng.

Mấy ngày kế tiếp, xuất phát vấn đề quan tâm đến cái mạng nhỏ của Vân huynh đệ, Tống Nam Thời tích cực ra quán ngồi.

Nàng dường như mỗi ngày đều có thể nhìn đến đám người kia lén lút ở trấn Tiên Duyên chạy tới chạy lui.



Nhưng mà nhóm người này cũng chưa nghe ngóng được gì.

Tống Nam Thời cảm thấy thái độ thường ngày của Vân huynh đệ "Ngươi không muốn mua lão tử không hầu hạ" cũng thật là có tác dụng.

Cười chết, căn bản không ai từng mua qua đồ vật của hắn, cho nên không có ai nhận thức hắn.

Tới ngày thứ ba, thấy nhóm người này còn chưa đi, Tống Nam Thời quyết định giúp đại huynh đệ kia một phen.

Nàng trở về tìm người của Chấp Pháp Đường cáo trạng, nói chính mình mấy ngày nay khi bày quán ở trấn Tiên Duyên phát hiện người khả nghi, phỏng chừng muốn ở trấn Tiên Duyên lừa đảo.

Trấn Tiên Duyên là phạm vi cai quản của Vô Lượng Tông, Chấp Pháp Đường sao có thể nhìn bọn họ mờ ám, lừa đảo ở khu vực này.

Người của Chấp Pháp Đường ngay trong ngày liền hùng hổ đi tới trấn Tiên Duyên.

Ngày hôm sau, Tống Nam Thời liền nhìn thấy thân ảnh của nhóm người kia xám xịt rời đi.

Nàng vẫn là không vội vã tìm người, chậm rì rì mà lại đợi hai ngày, lúc này mới cưỡi lừa chậm rì rì xuống núi.

Ai biết lúc này đây, không chờ Tống Nam Thời tìm người, người nọ liền trực tiếp trước xuất hiện.

Chẳng qua phương thức xuất hiện có chút kích thích.

Vùng núi bên ngoài trấn Tiên Duyên, Tống Nam Thời đứng ở ngoài bìa rừng, nghe được âm thanh đối thoại bên trong.

Một giọng nam xa lạ: "Đám người Vân gia kia thật ngu xuẩn, vậy mà không phát hiện ra ngươi còn ở nơi này."

Sau đó là giọng nói của Vân huynh đệ: "Ngươi không phải người của Vân gia, ngươi là ai?"

Tống Nam Thời nghe đến đó liền biết chính mình đi vào nhầm hiện trường giết người diệt khẩu rồi, nàng trong lòng thập phần giãy giụa, không biết nên quay đầu liền chạy hay vẫn là nên giúp vị huynh đệ này nhặt xác.

Sau đó nàng liền nghe thấy được người giết người diệt khẩu kia càn rỡ nói về bản thân.

"Hừ! Ta đến từ tổ chức sát thủ lớn nhất của Tu chân giới!"

Tổ chức sát thủ lớn nhất? Tống Nam Thời xoay người liền muốn chạy.

Người nọ: "Người giang hồ gọi bọn ta là, Đã Chết Sao."

Tống Nam Thời cả người lảo đảo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.