Mỗi người thiếu nữ đã từng ảo tưởng gả cho người mình yêu nhất. Nhưng khi ảo tưởng và mộng tưởng ở trước mắt thì Đàm Trăn đã chọn cái trước.
Khi đó cô nghĩ, thời gian và khoảng cách là thứ tàn nhẫn nhất trên đời , khi tình cảm đang mặn nồng thì khoảng cách và thời gian sẽ là đả kích rất lớn , nói không chừng sẽ thành công. Cô chính là muốn bắt lấy Cố Dĩ Nguy như vậy, và sau khi tốt nghiệp Cố Dĩ Nguy liền cầu hôn cô giống như cô nghĩ.
Cố Dĩ Nguy tốt nghiệp trước cô một năm, khi đó hắn đang xây dựng sự nghiệp, mỗi ngày cuộc sống đều như nước sôi lửa bỏng, không biết bao nhiêu lần sứt đầu mẻ trán.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn mau chóng cưới được người con gái mình yêu, dùng một tờ khế ước trói buộc hai người thành một đôi.
Nhưng mà hai người đều không nghĩ tới, từ trước đến nay để cho hai người dắt tay cả đời không phải là kết hôn . Thậm chí có lúc , nó còn tàn nhẫn hơn so với thời gian.
"Trăn Trăn... ." Âm thanh nghẹn ngào của Cố Dĩ Nguy.
Khoảng thời gian này, rất nhiều lần hắn gọi hai chữ " Trăn Trăn", nhiều đêm không ngủ hắn đều gọi cô, hay bóng dáng cô lúc nào cũng xuất hiện trong đầu hắn, người mà hắn ngày đêm nhung nhớ lại đang đứng trước mặt hắn.
Hắn đuổi đi tình nhân, liều mạng công tác, cố gắng chèn ép bản thân mình, nhưng giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569493/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.