Cô nhớ tới lúc mẹ bị té chân bị thương, Đàm Thơ ở trong nhà mình một vài ngày.
Ánh mắt Cố Dĩ Nguy buông xuống, cánh mũi phát ra âm thanh nặng nề.
Đàm Trăn khống chế không được , lại tát lên gương mặt đó một lần nữa.
"Anh có phải con người không vậy! Cố Dĩ Nguy , anh làm tôi quá thất vọng rồi, anh và Thơ Thơ......" Đàm Trăn điên cuồng đánh lên người Cố Dĩ Nguy , cô cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng khóc.
Trong chớp mắt cô cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này đối với cô . Dĩ vãng biểu hiện giả dối và tình yêu dối trá đều biến mất thành hư vô, ngay cả người bạn tốt nhiều năm của cô cũng phản bội cô. Không có ai giúp cô, cũng không ai yêu thương cô, vì vậy cô không thể yếu đuối được, càng không thể khóc.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Trăn Trăn, xin lỗi em....." Cố Dĩ Nguy đứng im , mặc cho cô phát tiết, ngoại trừ nói xin lỗi, hắn không nói được gì khác.
Đối với chuyện của Đàm Thơ , Cố Dĩ Nguy không thể giải thích được nữa.
Lần đầu tiên gặp Đàm Thơ , hắn liền cảm giác được có đồ vật gì đó khống chế không được. Hắn ức chế loại dục vọng này rất nhiều năm, cuối cùng biến thành chấp niệm mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện. Loại chấp niệm này không liên quan đến tình ái , chỉ là dục vọng thành thật nhất của một người đàn ông.
Trước đó, ở thời thiếu niên hắn có đạo đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569483/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.