Chương trước
Chương sau
Đàm Trăn vẫn không nhúc nhích , cô trầm mặc ngồi trên sofa, tay vô ý thức siết chặt sofa.

Ánh mắt của hắn nhìn vào không khí, âm thanh lạnh cứng mà chết lặng.

"Lần đầu tiên ngoại tình , là một năm trước. Là một sinh viên, anh... . Bị ma quỷ ám nên giữ vững quan hệ với cô ấy."

"Bao nuôi phải không?"

Đàm Trăn âm nhàn nhạt nói ,nhưng lại giống như muốn phun ra máu.

Lí do gì mà vô lý quá, gì mà bị ma quỷ ám, cái gì mối quan hệ, bao nuôi người khác mà lại nói như vậy, nếu không còn tưởng người khác cầm dao uy hiếp hắn ngoại tình vậy.

"Nhìn không ra, anh còn rất thời thượng." Đàm Trăn lạnh lùng nhìn hắn.

Những người ở tầng lớp bọn họ, bao nuôi tình nhân không ít, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến Cố Dĩ Nguy cũng làm như thế.

Cố Dĩ Nguy cũng không cố ý đi tìm đối tượng, nhưng ký ức của hắn lại hiện lên những hình ảnh kia. Hắn im lặng một lúc rồi nói ra một cái tên.

Cả người Đàm Trăn cứng đờ, "Anh nói cái gì?"

Cô nhớ tới đã lâu không thấy bạn thân Đường Thiên San. Cô đã không gặp cô ấy rất lâu rồi, hình như cô ấy rất bận, hẹn gặp vài lần đều không được.

Thì ra là thế...Là cảm thấy thẹn với cô sao?.

Nói ngoài ý muốn cô cũng không tin là ngoài ý muốn, cô hiểu rất rõ tính tình của Đường Thiên San. Thay bạn trai như thay quần áo, có suy nghĩ cởi mở, nhưng cô cảm thấy Đường Thiên San ít nhất sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.

Đàm Trăn cảm thấy muốn đâm mù mắt của mình.

Cố Dĩ Nguy luống cuống nói: "Sau lần đó ,anh cũng chưa thấy qua cô ấy......."

Đàm Trăn che mặt: "Còn nữa không? Tiếp tục đi ."

Cố Dĩ Nguy không dám tiếp tục, ngồi xổm xuống quỳ trên đất, tay đặt ở trên đầu gối cô.

"Trăn Trăn, anh biết anh ghê tởm, anh không khống chế được bản thân . Có đôi khi anh nghĩ rằng, lâu như vậy em không phát hiện ra, đều là bởi vì em tin tưởng anh. Thực sự xin lỗi, xin lỗi em..."

"Tin tưởng ?" Đàm Trăn  nói tiếp, "Anh có tư cách gì nói hai chữ tin tưởng. Tôi đã tin tưởng anh như vậy, vậy anh làm gì với tôi? Anh sai rồi, lâu như vậy mà tôi chưa phát hiện là do tôi quá ngu."

Do cô ngu , ngu đến mắt mù tâm mù, ngu đến  nỗi để người yêu mình xoay mình như chong chóng, ngu đến nỗi những lời chân thành đều đút cho chó ăn.

"Lúc còn nhỏ, chúng ta ở bên nhau, lúc đó tôi nghĩ sẽ không thể đi hết một đời. Về sau tôi đã nói anh, nếu như có một ngày, anh yêu người khác, nhất định phải nói cho tôi biết"

"Anh không có." Cố Dĩ Nguy khó nhọc nói, "Lòng anh...Vẫn là em."

Đàm Trăn cười thành tiếng, giống như người trước mặt đang kể chuyện hài vậy. Trong lòng có cô mà đi lên giường với người khác sao? Phản bội chính là phản bội, chẳng có lí do gì hết.

Cố Dĩ Nguy còn muốn nói điều gì, Đàm Trăn coi như không có gì,: "Tôi cho phép anh tiếp tục."

"Anh... " Cố Dĩ Nguy thống khổ, khóe miệng đóng mở vài lần , lại chậm chạp không há mồm.

Đàm Trăn chậm rãi buông tay xuống , không thể tin nhìn Cố Dĩ Nguy.

Cô hiểu Cố Dĩ Nguy, từ trước đến nay hắn đều mạnh mẽ , cho dù là trong tình huống rối ren , hắn cũng sẽ không có biểu cảm như vậy.

Đường Thiên San cũng ngủ rồi, còn ai nữa đây, người đó làm hắn không nói ra được sao?

Đột nhiên một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trong não cô, cô run rẩy, nhất thời cũng không mở miệng.

Nhưng mà đối diện với ánh mắt của Cố Dĩ Nguy , cô biết mình đã đoán đúng.

Hốc mắt đã khô cạn bây giờ lại trào ra nước mắt, trong chớp mắt giống như có một cây búa, gõ vào địa phương mềm mại nhất của cô.

Một tiếng "Ba" , mặt Cố Dĩ Nguy nghiêng qua một bên, má in dấu tay của cô.

Hắn gục đầu xuống, trầm mặc chấp nhận cái tát này.

Tính cách của Đàm Trăn không cho phép cô điên cuồng, càng không nói đến chuyện bạo lực. Từ trước đến nay rất ít cùng người khác tức giận, đánh người càng không . Mà giờ khắc này,cô giống như đặt mình trong chân không, não bộ tràn ngập phẫn nộ, cùng lúc đó là sự ghê tởm đến từ trong linh hồn.

Đàm Thơ a... . Đó là em gái của cô. Đàm Trăn nhớ tới cô bé ít nói, lúc nào cũng ngồi ở chỗ tối , chỉ biết lễ phép mỉm cười, hoặc cúi đầu chuyên chú làm việc.

Tính cách Đàm Thơ quái gở, quen với việc chị gái như cô chăm sóc. Thì ra chăm sóc đến nỗi chăm sóc lên giường luôn à?

Quan hệ của Cố Dĩ Nguy và Đàm Thơ rất bình thường, ngày lễ hay ngày Tết chỉ là chào hỏi, rốt cuộc là lúc nào?

Đàm Trăn cố gắng tỉnh táo, trán đã xuất hiện gân xanh: "Là lúc mẹ tôi bị bệnh đúng không?"

————————————————-

Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.