Chương trước
Chương sau
Kiều Ứng Thành rất lo lắng cho tâm trạng của Đàm Trăn.

Anh cũng không biết chuyện Cố Dĩ Nguy ngoại tình có chính xác hay không nhưng mà anh không muốn để Đàm Trăn tiếp tục bị lừa.

Người đàn ông nghiêm túc , ra vẻ đàng hoàng kia, lại không có chút đạo đức hay trách nhiệm nào mà chiếm đoạt nhiều năm của. Lừa dối cô, nhục nhã cô, tiêu xài tình yêu và sự tín nhiệm của cô.

Trời biết, khi anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Đàm Trăn, thì anh có bao nhiêu khiếp sợ và khó chịu.

Đàm Trăn và Kiều Ứng Thành gặp nhau vài lần, không tính là quen thuộc. Nhưng khi phòng tuyến sụp đổ toàn diện lại có một bàn tay ấm áp ở bên cạnh, theo bản năng cô muốn đến gần nó hơn, vùi đầu vào ngực Kiều Ứng Thành, khóc nức nở.

Toàn bộ thế giới đều lạnh chỉ có cái ôm này mới thật sự ấm áp.

Giống như một con cá sắp chết, cô liều mạng nắm tay Kiều Ứng Thành , khát vọng sự ấm áp này.

Kiều Ứng Thành chính là một anh chàng lạnh lùng, không biết an ủi người khác, chỉ là vỗ nhẹ lên lưng của Đàm Trăn.

Tay thì đã bị Đàm Trăn nắm đến mức đỏ lên, cô cũng không có ý định buông ra.

Rất lâu sau đó , không nghe động tĩnh gì của cô, thì ra cô đã ngủ rồi.

Kiều Ứng Thành bình tĩnh nhìn chằm chằm Đàm Trăn ở trong lòng mình, im lặng thở dài.

Anh thay đổi tư thế, ôm Đàm Trăn càng chặt hơn.

----------

Lúc này Cố Dĩ Nguy giống như một con chó điên.

Hắn mặc xong quần áo liền lập tức xông ra, có thể đã không còn bóng dáng của Đàm Trăn.

Đàm Trăn đau khổ như vậy, rốt cuộc chạy đi đâu ? Có phải xảy ra chuyện gì hay không, mong sẽ không có chuyện gì.....

Đầu óc Cố Dĩ Nguy đều là khuôn mặt tái nhợt của Đàm Trăn, khóe mắt rưng rưng, còn có bóng lưng xoay người kia.

Dùng sức như vậy , lại không chút do dự, giống như người trước mặt là một con thú hung dữ vậy, làm người ta chỉ muốn chạy trốn.

Đi được nửa đường hắn gặp Tần Hạm Đạm, bắt lấy cổ tay cô: "Có nhìn thấy Trăn Trăn không ?"

Tần Hạm Đạm cau mày lắc đầu, từ trước đến nay chưa thấy qua bộ dáng này của Cố Dĩ Nguy . Cô chưa kịp hỏi về Đàm Trăn thì hắn đã rời đi.

Tầng 1 nhiều người lui tới xem triển lãm tranh, hắn xuyên qua trong đám đông.

Trước mắt là nhiều khuôn mặt khác nhau, nhưng lại không có người nào là Trăn Trăn của hắn.

Khủng hoảng chưa bao giờ có siết chặt trái tim Cố Dĩ Nguy . Hắn biết chuyện ngoại tình bị Đàm Trăn phát hiện thì sẽ không khống chế được, nhưng khi hắn đối diện với cảnh này, còn khó tiếp nhận hơn so với tưởng tượng.

Hắn nghĩ hắn sẽ xin lỗi Đàm Trăn , sau đó ôm cô và nói yêu cô, sẽ thề rằng không bao giờ ngoại tình nữa, chỉ cần hắn tìm được cô.

Bây giờ, hắn chỉ có thể chạm vào không khí lạnh lẽo.

Hắn gọi điện thoại cho cô, đều bị cô tắt. Nhưng mà hắn có thể an ủi bản thân, cô vẫn còn sức để tắt cuộc gọi của hắn.

Mà khi không gọi được nữa , Cố Dĩ Nguy cũng mất đi sức lực.

Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chạy rất nhanh rồi khởi động xe về nhà.

Trong nhà trống rỗng , không có một chút  không khí của người.

Hắn gọi điện thoại cho Đàm Thơ, trực tiếp hỏi: "Chị em có về nhà không?"

Bên kia Đàm Thơ trả lời không có, cô lại hỏi một câu: "Chị em sao vậy?"

Trong chớp mắt, Cố Dĩ Nguy giống như máy móc mất điện, bất lực dựa vào tường.

Điện thoại bị ném lên mặt đất, sau đó cúp điện thoại.

Bình thường khi Đàm Trăn bị thương thì sẽ không ở một mình, mà sẽ tìm hắn. Nhưng lúc này, người làm tổn thương cô là hắn, thì cô có thể tìm ai?.

———————————-

Mn có thể theo dõi fb em k ạ, coi như là ủng hộ em để em có động lực ra tiếp ạ.https://www.facebook.com/profile.php?id=100075420765953&mibextid=LQQJ4dEm xin cảm ơn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.