Cố Dĩ Nguy đứng dậy, gọi điện thoại cho Đàm Trăn.
Đàm Trăn đang bận về chuyện triển lãm tranh , bên đó rất ồn ào nhưng âm thanh của cô vẫn ôn nhu như bình thường:" Chồng, sao vậy?".
Nghe được âm thanh quen thuộc, Cố Dĩ Nguy theo bản năng cười lên, hắn đi vào thang máy:" Không có gì, chỉ là thấy nhớ vợ thôi".
Đàm Trăn tức giận nói:" Nhớ em mà gọi báo cáo cho em hả"
Cố Dĩ Nguy ôn hòa nói: "Tối nay anh sẽ đi công tác , nên không về nhà được".
Bên kia Đàm Trăn rất bận rộn, cô oán trách hai ba câu liền cúp điện thoại.
Nụ cười của Cố Dĩ Nguy biến mất.
Bốn bức tường trong thang máy chiếu ra từng biểu cảm trên khuôn mặt Cố Dĩ Nguy.
Hắn thẫn thờ, thì ra lúc nói dối với Đàm Trăn, hắn là như thế sao?
Lông mi khẽ nhếch, khóe mắt cong lên ,sự hạnh phúc cùng ôn nhu hòa tan với nhau.
Gương mặt này bị năm tháng ưu đãi, vẫn như trước mà anh tuấn tao nhã, nhưng mà bên trong thì dần dần ăn mòn, mùi hôi thối xuyên qua túi da xinh đẹp, tràn ra bên ngoài.
Nhưng mà người khác ngửi không được, không có ai ngửi được.
Cố Dĩ Nguy cười giễu , nâng đôi mắt lên, vãn như cũ mà hăng hái.
Một giờ mười lăm, Cố Dĩ Nguy xuất hiện ở biệt thự Gấm Thành.
Biệt thự vô cùng im lặng, xung quanh chỉ có tiếng gió, không có giống "Tiệc sinh nhật"
Cố Dĩ Nguy đi vào, gõ cửa biệt thự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569464/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.