Đàm Trăn đang bận về chuyện triển lãm tranh , bên đó rất ồn ào nhưng âm thanh của cô vẫn ôn nhu như bình thường:" Chồng, sao vậy?".
Nghe được âm thanh quen thuộc, Cố Dĩ Nguy theo bản năng cười lên, hắn đi vào thang máy:" Không có gì, chỉ là thấy nhớ vợ thôi".
Đàm Trăn tức giận nói:" Nhớ em mà gọi báo cáo cho em hả"
Cố Dĩ Nguy ôn hòa nói: "Tối nay anh sẽ đi công tác , nên không về nhà được".
Bên kia Đàm Trăn rất bận rộn, cô oán trách hai ba câu liền cúp điện thoại.
Nụ cười của Cố Dĩ Nguy biến mất.
Bốn bức tường trong thang máy chiếu ra từng biểu cảm trên khuôn mặt Cố Dĩ Nguy.
Hắn thẫn thờ, thì ra lúc nói dối với Đàm Trăn, hắn là như thế sao?
Lông mi khẽ nhếch, khóe mắt cong lên ,sự hạnh phúc cùng ôn nhu hòa tan với nhau.
Gương mặt này bị năm tháng ưu đãi, vẫn như trước mà anh tuấn tao nhã, nhưng mà bên trong thì dần dần ăn mòn, mùi hôi thối xuyên qua túi da xinh đẹp, tràn ra bên ngoài.
Nhưng mà người khác ngửi không được, không có ai ngửi được.
Cố Dĩ Nguy cười giễu , nâng đôi mắt lên, vãn như cũ mà hăng hái.
Một giờ mười lăm, Cố Dĩ Nguy xuất hiện ở biệt thự Gấm Thành.
Biệt thự vô cùng im lặng, xung quanh chỉ có tiếng gió, không có giống "Tiệc sinh nhật"
Cố Dĩ Nguy đi vào, gõ cửa biệt thự.
Gõ mấy lần vẫn không có người, Cố Dĩ Nguy cũng không vội , đứng trước cửa chờ đợi.
Một hồi lâu, cửa mới mở ra, Đồng Tiêu Tiêu còn buồn ngủ mà xuất hiện.
Lúc này cô không giống với mấy lần trang điểm xinh đẹp trước, nhưng vẫn lộ ra sự xinh đẹp tự nhiên.
Cố Dĩ Nguy phát hiện, trang điểm không thích hợp với thiếu nữ.
Thiếu nữ không trang điểm, gương mặt trắng nõn, đồng tử đen nhánh, lông mày tùy ý . Lúc này mặt cô không có biểu cảm, lại lộ ra sự xinh đẹp hoang dại hút mắt người khác, lại mang theo sự hồn nhiên ngây thơ.
Đồng Tiêu Tiêu mặc áo ngủ rộng, xoa tóc , hai mắt nhìn thấy Cố Dĩ Nguy liền phát sáng:" Cố ca ca, sao tới sớm vậy".
Cố Dĩ Nguy giơ đồng hồ trên tay lên: "một giờ mười chín."
Hắn liếc nhìn phòng khách trống trãi, trào phúng nói:" Tiệc sinh nhật của em?".
Đồng Tiêu Tiêu không đỏ mặt, gật đầu: "Đúng vậy, tiệc sinh nhật chỉ mời một mình Cố ca ca".
Cố Dĩ Nguy lười vạch trần cô: "Ba mẹ em không ở nhà à?"
Đồng Tiêu Tiêu xoay người, âm thanh nhẹ nhàng: "Không nha, chỉ có em ở".
Cố Dĩ Nguy mất tiếng , một thiếu nữ vị thành niên ở cùng một chỗ với hắn, điều này không nói cũng biết. Hắn có nghe được quan hệ của vợ chồng bác Đồng hình như không tốt, nhưng lại không nghĩ tới ngay cả đứa con gái duy nhất mà bọn họ cũng vậy.
Cố Dĩ Nguy đưa cho cô một cái hộp quà tinh xảo:" Sinh nhật vui vẻ, quà của em đây".
Đồng Tiêu Tiêu không nhận lấy, nhìn chằm chằm Cố Dĩ Nguy: "Anh mang quà tới thiệt hả".
"Không thích?" Cố Dĩ Nguy nghĩ , hắn không biết mục đích của cô, nếu mà đi sinh nhật thì không thể đi tay không nên liền kêu Tống Hòe thay hắn đi mua quà.
"Không phải." Đồng Tiêu Tiêu lắc đầu, có chút mất tự nhiên nhận lấy, giữ chặt quà ở trong tay, " Thích lắm".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]