Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau Cố Dĩ Nguy rời giường vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Mặc dù làm chuyện đó với em họ, hắn cũng thích, nhưng lại không giữ bình tình nổi.

Cố Dĩ Nguy dậy sớm , Đàm Trăn còn đang ngủ, chui vào trong lồng ngực hắn. Hắn cũng không muốn kêu cô dậy, chỉ rón rén tự sửa soạn, rồi đi công ty.

Lúc Cố Dĩ Nguy đến công ty, chưa được 8 giờ, cách giờ đi làm còn một tiếng, nhưng ngoài dự kiến chính là hắn nhìn thấy Đàm Thơ.

Từ trước đến nay, Đàm Thơ làm việc rất nghiêm túc, coi mình là thực tập sinh mà làm việc, không vì là người nhà của cấp trên mà lười biếng, thậm chí cô còn cố gắng hơn những thực tập sinh còn lại.

Cố Dĩ Nguy tựa vào cửa nhìn  Đàm Thơ đang chuyên chú xử lý văn kiện.

Một hồi lâu, cả người Đàm Thơ bị đập vào lồng ngực, tay lớn gắt gao quấn chặt eo cô.

Cố Dĩ Nguy tựa đầu chôn trong mái tóc của cô, âm thanh trầm thấp vang lên.

"Khi nào thì đi ?"

Đàm Thơ biết là anh rể,  liền không phản kháng, ngược lại buông lỏng , tựa vào lòng Cố Dĩ Nguy.

"Hai ngày trước mẹ em xuất viện, em ở nhà anh thì không hay cho lắm" Đàm Thơ giải thích: "Huống hồ......Tiết Linh cô ấy đến đó , em liền để phòng cho cô ấy"

Cố Dĩ Nguy: "Em biết đúng không?"

"Biết cái gì?"

Tay Cố Dĩ Nguy mò vào áo cô, đụng tới ngực, lực đạo có chút nặng.

"Em biết anh muốn nói chuyện gì mà"

Tay kia của Cố Dĩ Nguy, giữ chặt cằm cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Đàm Thơ: "Em cố ý , đúng không?"

Sắc mặt Đàm Thơ sắc thật bình tĩnh, nhưng lại thầm chấp nhận.

Cố Dĩ Nguy cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa đang cháy lên, không ngờ một cái hai cái đều tính kế hắn.

Hắn nói đúng , Đàm Thơ  không phải là người không có đầu óc , dọn ra nhà hắn cũng không nói một tiếng với hắn , tùy ý để Tiết Linh vào ở.

Không duyên cớ làm cho tinh trùng lên não hắn, vì thế chuyện tối qua mới xảy ra.

Cố Dĩ Nguy cũng không hỏi lúc nào mà Đàm Thơ phát hiện , cũng như tại sao lại làm như vậy. Hắn biết tính Đàm Thơ   trầm mặc, trên thực tế , tâm lý có tính toán trước, làm bất cứ chuyện gì đều có lý do .

Nhưng mà hắn vẫn cảm thấy nổi giận.

Đàm Thơ biết chuyện này là tự cô quyết định, cũng có chột dạ.

Nhưng trên mặt lại không hiện, ngón tay miêu tả mặt mày hắn, cố gắng giải thích: "Tiết Linh rất cố chấp, cô ấy cứ như vậy, thì không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện gì nữa, chi bằng cứ để cô ấy muốn làm gì thì làm"

"Có lẽ cô ấy đạt được thứ mình muốn rồi, miệng sẽ đóng chặt hơn" Đàm Thơ nói ra những lời như vậy có chút vô tình.

Phải không? Cố Dĩ Nguy cảm thấy không chỉ như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không nghĩ tiếp tục so đo, dù sao người thích là hắn, cũng không muốn nói cái gì.

Đàm Thơ có thể như thế này, Đàm Thơ tính kế hắn cùng Tiết Linh , trong lòng hắn nhúc nhích, cơn tức trong lòng biến thành dục hỏa.

Có khả năng là bởi vì, hắn càng ngày càng phát hiện Đàm Thơ giống với hắn.

Bạc tình, phóng túng, tỉnh táo, ngụy trang.

Cố Dĩ Nguy ngậm đôi môi mềm mại của cô, dùng sức hôn cô.

Hơ thở mang tính xâm lược đập vào mặt Đàm Thơ, chân Đàm Thơ có chút mềm, nhưng mà cô lại đẩy ra Cố Dĩ Nguy, ánh mắt ý bảo cửa đang mở.

"Anh rể, anh điên rồi." Đàm Thơ bị sự nhiệt tình của hắn làm cho sợ:" Bây giờ là buổi sáng, lúc nào cũng sẽ có người đến"

"Ừm." Tay Cố Dĩ Nguy vẫn làm loạn trên người cô, hôn cổ cô: "Lúc nào cũng sẽ có người đến, đến liền nhìn thấy em đang bị anh rể thao...."

"Tư  thế nào?, Vểnh mông đúng không?" Tay Cố Dĩ Nguy vòng qua mông cô, vuốt ve nhào nặn cặp mông.

"Hay là hai chân dang rộng bị anh thao?" Cái tay kia lại trượt xuống giữa hai chân cô.

"Hay là nhìn thấy em đang liếm côn thịt của anh rể?" Cố Dĩ Nguy tiếp tục hôn môi Đàm Thơ , nâng côn thịt lên chống ở bụng cô.

Tuy rằng hiện giờ, ở tầng này chỉ có đôi nam nữ không chút kiêng dè mà tán tỉnh nhau, nhưng mà đã qua tám giờ, lúc nào cũng sẽ có người đến.

Đàm Thơ kinh ngạc vì sự táo bạo của anh rể, nhưng thân thể đã quen với việc hắn thao, vì thế cô đã sớm động tình, ở dưới cũng chảy nước.

"Anh rể..." Đàm Thơ ghé vào vai Cố Dĩ Nguy , hai tay có chút vô lực chống cự.

"Thơ Thơ không ngoan" Cố Dĩ Nguy đặt cô ở trên bàn làm việc, cả người hắn đè lên cô:" Mấy ngày không chơi em, lúc trở về, không phải chơi chị gái em, mà là chơi em "

"Kết quả em lại im lặng mà chạy, để người khác ở trên giường cho anh thao".

Côn thịt ở giữa hai chân Cố Dĩ Nguy, rất nhanh đã cứng lên, chống ở giữa hai chân cô.

Một tay hắn khống chế Đàm Thơ nằm trên bàn làm việc, hắn đứng thẳng, tách ra hai chân cô, cách váy với quần, dùng côn thịt thao khu vực mềm mại giữa hai chân cô.

"Nơi này không nhớ anh đúng không? Hử?" Tay Cố Dĩ Nguy mò vào trong quần Đàm Thơ, dễ dàng chạm đến hoa huyệt đóng mở, cùng với dâm thủy dính lên tay hắn.

Hô hấp Cố Dĩ Nguy càng nặng thêm , hai mắt có chút hồng, "Thơ Thơ thật dâm đãng. Ở chỗ này đâm vào được không? Thao Thơ Thơ đến chảy nước, đến khi Thơ Thơ khóc..."

Cả người Đàm Thơ bị hắn đụng chạm, không còn sức lực, tiểu huyệt phía dưới lại ngứa ngáy, cô nhìn đồng hồ trên tường, nức nở nói: "Anh rể, em không muốn... em sai rồi... em không nên tự quyết định..."

"Sai rồi? Bây giờ trừng phạt em như thế nào đây? Phạt em ngay trước mặt toàn bộ người trong công ty, ăn côn thịt và tinh dịch của anh rể , được không?"

"Không muốn được không..." Đàm Thơ liều mạng lắc đầu, nhưng mà hắn không quan tâm đến lời cầu xin của cô, một tay kéo quần cô xuống, đẩy ra quần lót ướt đẫm, lộ ra tiểu huyệt toàn nước.

Đàm Thơ rất sợ hãi, nhân viên trong công ty có thể sẽ đi làm , nhưng mà anh rể giống như điên rồ, luôn muốn giáo huấn cô.

Lúc Đàm Thơ tuyệt vọng, Cố Dĩ Nguy kéo quần cô lên , kéo cô vào trong lòng.

Hắn hôn giọt nước mắt ở khóe mắt cô:"Biết sai chưa?"

Đàm Thơ gật đầu.

Cố Dĩ Nguy vừa lòng cười, ôm Đàm Thơ lên , đi vào văn phòng của hắn.

"Biết sai rồi thì tốt, nhưng mà anh rể vẫn muốn phạt em"

Cố Dĩ Nguy ôm cô lững thững đi vào văn phòng,  khép cửa phòng lại, sau đó đè cô lên cửa.

Vị trí của hắn hướng về ngực Đàm Thơ. Quần áo bởi vì động tác lúc nãy, mà có chút xộch xệch , lộ ra cặp vú trắng nõn, núm vù mày hồng phấn cũng lộ ra bên ngoài.

Cố Dĩ Nguy cúi đầu, đầu lưỡi liếm núm vú, chôn ở ngực cô, bắt đầu ăn.

Thân thể Đàm Thơ thâ không có sức lực , ỷ lại toàn bộ vào cửa phòng cùng hắn, bị động tiếp nhận khoái cảm mà hắn mang lại.

Nhưng Cố Dĩ Nguy nếu muốn trừng phạt cô, liền sẽ không để cho cô thoải mái như vậy, rất nhanh liêm xong vú, hắn ngẩng đầu, hôn môi cô.

Thật lâu sau, Cố Dĩ Nguy rời đi môi cô , vuốt ve khuôn mặt của cô.

"Anh rể muốn ở chỗ này, chơi em được không?"

Đàm Thơ nói không được, nhưng phía dưới đã bởi vì bị hắn khiêu khích mà nước đã tràn thành lũ.

Cố Dĩ Nguy thả cô xuống, nhìn cô cười khẽ: "Vậy em phải liếm cho anh, làm cho anh bắn ra ở trong miệng em"

Đàm Thơ gật đầu, việc ăn thịt của anh rể, cô đã sớm quen với nó, thậm chỉ cô còn thích nữa.

Cô thích bộ dáng động tình của hắn khi ở trong miệng cô.

Có lẽ Cố Dĩ Nguy không biết, bộ dáng hắn cao trào, đã làm cho người ta rung động . Môi mỏng lãnh đạm cắn chặt, lại nhịn không được, phát ra tiếng thở gấp. Lông mày bởi vì chủ nhân động tình mà nhăn cùng một chỗ, đôi mắt theo bản năng, nhắm lại, bên trong tiết ra một chút ẩm ướt. Lúc hắn động tình, trán sẽ toát mồ hôi cùng gân xanh nổi lên.

Quả thực, rất gợi cảm.

Cố Dĩ Nguy biết Đàm Thơ không chê bai cách dùng miệng, nhưng hắn lại không muốn buông tha Đàm Thơ đơn giản như vậy.

Hắn ngăn cản tay muốn khoá cửa của Đàm Thơ, "Không được phép khóa cửa."

"Khi nào bắn ở trong miệng em, mới có thể khóa cửa."

Đàm Thơ nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.

"Không làm được à?" Cố Dĩ Nguy nhíu mày, nâng côn thịt ở  trong quần cọ sát lên bụng của cô, ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô.

"Anh còn chưa nói hết . Trong vòng 10 phút phải để anh bắn ra, nếu làm không được , anh đành phải mở cửa chơi em."

Đàm Thơ cố gắng tỉnh táo: "Anh rể, anh có dám không? Để mọi người trong công ty, biết chuyện của chúng ta, anh dám không?"

Cố Dĩ Nguy trầm mặc một hồi: "Anh có dám hay không, em có thể thử xem."

Đàm Thơ liếm môi một cái, tính độ khó của việc làm cho hắn bắn ra trong vòng 10 phút, càng nghĩ càng cảm thấy gian nan.

Nhưng mà Cố Dĩ Nguy không có kiên nhẫn, côn thịt sớm đã rục rịch, nhìn khuôn mặt của Đàm Thơ liền muốn thao cô.

Hắn sát gần vào Đàm Thơ: "Ngoan, nghe anh rể nói . Làm chuyện sai liền phải nhận sự trừng phạt đúng không?"

Đàm Thơ bị mê hoặc mà ngồi xuống , đang muốn dùng tay cởi bỏ dây lưng của hắn, hắn lại ngăn cản cô.

"Hôm nay chỉ cho dùng miệng."

Đàm Thơ oán hận trừng mắt Cố Dĩ Nguy , sau đó há miệng ra, không thuần thục cho lắm, dùng đầu lưỡi cùng răng cởi bỏ dây lưng cùng khóa kéo.

Dây lưng kim loại đụng đến đầu lưỡi ẩm ướt của cô, tiếp xúc với răng của cô, phát ra tiếng vang mập mờ.

Cố Dĩ Nguy lấy ra điện thoại , bắt đầu tính giờ: "Thơ Thơ, 10 phút đếm ngược, bắt đầu từ bây giờ".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.