Ngày hôm sau Cố Dĩ Nguy rời giường vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Mặc dù làm chuyện đó với em họ, hắn cũng thích, nhưng lại không giữ bình tình nổi.
Cố Dĩ Nguy dậy sớm , Đàm Trăn còn đang ngủ, chui vào trong lồng ngực hắn. Hắn cũng không muốn kêu cô dậy, chỉ rón rén tự sửa soạn, rồi đi công ty.
Lúc Cố Dĩ Nguy đến công ty, chưa được 8 giờ, cách giờ đi làm còn một tiếng, nhưng ngoài dự kiến chính là hắn nhìn thấy Đàm Thơ.
Từ trước đến nay, Đàm Thơ làm việc rất nghiêm túc, coi mình là thực tập sinh mà làm việc, không vì là người nhà của cấp trên mà lười biếng, thậm chí cô còn cố gắng hơn những thực tập sinh còn lại.
Cố Dĩ Nguy tựa vào cửa nhìn Đàm Thơ đang chuyên chú xử lý văn kiện.
Một hồi lâu, cả người Đàm Thơ bị đập vào lồng ngực, tay lớn gắt gao quấn chặt eo cô.
Cố Dĩ Nguy tựa đầu chôn trong mái tóc của cô, âm thanh trầm thấp vang lên.
"Khi nào thì đi ?"
Đàm Thơ biết là anh rể, liền không phản kháng, ngược lại buông lỏng , tựa vào lòng Cố Dĩ Nguy.
"Hai ngày trước mẹ em xuất viện, em ở nhà anh thì không hay cho lắm" Đàm Thơ giải thích: "Huống hồ......Tiết Linh cô ấy đến đó , em liền để phòng cho cô ấy"
Cố Dĩ Nguy: "Em biết đúng không?"
"Biết cái gì?"
Tay Cố Dĩ Nguy mò vào áo cô, đụng tới ngực, lực đạo có chút nặng.
"Em biết anh muốn nói chuyện gì mà"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569447/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.