🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Dĩ Nguy ăn xong, tính cùng Đàm Trăn rời đi,nhưng Kiều Ứng Dương lại nói:"Ăn xong, ai cũng không được đi về,ăn xong chúng ta đi hát ktv".

Cố Dĩ Nguy không có hứng thú.

Nhưng mà Đàm Trăn nắm tay của hắn, ánh mắt mong chờ:"Chồng, lâu rồi em không đi hát ktv, chúng ta cùng đi đi".

Cố Dĩ Nguy không từ chối:"Được".

Hồ Vận Dung ở một bên cũng gật đầu.

Vì thế mọi người cùng nhau đi đến ghế lô mà Kiều Ứng Dương đặt trước.

Mọi người đều lên hát, Đàm Trăn ham vui cũng lên hát.

Vì vậy,ghế lô chỉ còn Cố Dĩ Nguy cùng Hồ Vận Dung.

Hai người cách rất xa.

Nhưng Cố Dĩ Nguy không nghe được tiếng ồn xung quanh hay tiếng nhạc, mà chỉ nghe được tiếng thở gấp của nữ nhân, ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta.

Cảm nhận được trên người cô ta toát ra mùi vị dâm mỹ.

Hồ Vận Dung ngồi ngay ngắn, biểu cảm vẫn bình thường, ánh mắt lại có ít nước, son môi đã lau khô, lộ ra bờ môi màu hồng nhạt, bị lưỡi liếm qua, dính một ít nước miếng.

Cố Dĩ Nguy dịch chuyển tầm mắt, nhìn về phía vợ.

Đàm Trăn đã chọn bài hát, ngồi bên cạnh nói với hắn:"Chồng , đoán xem thử em chọn bài gì?".

Cố Dĩ Nguy suy nghĩ:"xxxx"

Đàm Trăn bĩu môi:"Chồng đoán đúng rồi".

Cố Dĩ Nguy nói:" Anh còn không hiểu em sao?". Đây là một bài hát nhẹ nhàng lại sâu lắng, năm ấy bài hát mới ra vừa lúc bọn họ đang ở bên nhau, Đàm Trăn rất thích, lấy bài hát này coi như bài hát đính ước của bọn họ.

Hồ Vận Dung đi WC về thấy chỗ của mình có người ngồi rồi, vì thế ngồi vào vị trí còn lại bên cạnh Cố Dĩ Nguy.

Cố Dĩ Nguy ngừng thở.

Phía trước, Kiều Ứng Dương đang hát cùng với một nam sinh, ghế lô lại ồn ào vỗ tay.

Rất nhanh Kiều Ứng Dương hát xong, bái hát của Đàm Trăn đến, cô liền vội vàng chạy lên hát.

Cố Dĩ Nguy cảm nhận được cô ta nhìn mình,hắn quay đầu, nhìn Hồ Vận Dung.

Cô ta nói:"Anh phát hiện?".

Câu hỏi mang theo nghi vấn, nhưng lại có ý khẳng định.

"Phát hiện cái gì?".

"Đừng có giả bộ, lúc nãy em thấy anh cứng".

"Tại sao?" Cố Dĩ Nguy không tính hỏi,dù sao cũng là việc riêng của người khác, người ta thích, không lộ diện ra bên ngoài, ai cũng không quản được. Nhưng cô ta chủ động thừa nhận, hắn cũng nên thõa mãn sự tò mò của bản thân.

Hồ Vận Dung cười:"Nhiệm vụ của chủ nhân thôi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.