Bà nhìn tôi, nói: “Mẹ thực sự phải cảm ơn thầy giáo sơ trung của con.”
Tôi ngạc nhiên nhìn bà, thì ra bà biết được nhưng hoang mang lúc đó của tôi. Tôi nói: “Mẹ…”
Mẹ tôi cười lắc đầu, lại nói: “Con vẫn luôn nghe lời, biết mẹ mệt nên không dám nói gì, chỉ có nhịn đến nghẹn, lớn lên cũng vậy. Năm trước bọn con qua đây công tác, mẹ hỏi con cũng nhận ra được giữa con và nó có chút vấn đề.”
Tôi ngẩn người, chợt nhớ lại những lời khuyên lúc đó của mẹ, do tôi nghe tai này lọt tai kia cả. Dù sao mẹ cũng là mẹ, cho dù có không nói ra thì vẫn nhận ra được những khác lạ nhỏ nhất từ con mình.
Mẹ lại nói: “Nhưng mấy tuần nay hai đứa sống chung khá tốt mà, mẹ mệt nên sẽ không hỏi, ai ngờ lại có nhiều chuyện như vậy.”
Tôi không nói lời nào.
Mẹ nói: “Bây giờ có thể coi như hắn đã công khai với người nhà rồi.”
Tôi miễn cưỡng cười: “Vâng.”
Mẹ lại hỏi: “Vậy con nghĩ thế nào?”
Tôi không nói gì. Mẹ tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ vỗ nhẹ tay tôi mà nói: “Mặc kệ thế ào, chỉ cần con nghĩ đến bản thân mình là được, không cần lo cho mẹ, cũng đừng hối hận là tốt lắm rồi.”
Tôi nhìn mẹ, không thốt nên lời, chỉ có thể nắm chắc lấy tay bà.
Một lát sau, những người thăm bệnh đều về hết, lúc đó chị Dương mới quay lại. Chị ấy hơi xấu hổ: “Thật có lỗi, đúng lúc con gái cũng gọi đến nữa, nó đang làm việc ở nước ngoài, bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-2/770539/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.