Quân thôi dựa lưng vào tường, quay sang đối mặt với tôi. Cậu ta đứng đó, hai tay xỏ sâu vào túi quần, ngó đăm đăm bộ dáng tôi đang được cõng trên lưng Bảo, môi mím chặt như thể vừa thấy con mèo của mình bị tên hàng xóm vuốt ve.
Tôi tụt xuống khỏi lưng Bảo, cà nhắc đi về phía Quân. Quân ngó vết thương trên đầu gối tôi với một cái nhíu mày, lưng cậu ấy hơi ngả về phía trước, như là muốn tiến về phía trước nhưng đôi chân còn chần chừ chưa muốn bước đi.
Bảo tiến lên kéo tôi lại, định nói gì đó nhưng tôi đã kịp cản lại:
“Bảo à, khuya rồi, cậu về nhà đi. Cảm ơn cậu vì buổi tối hôm nay.” Tôi tạm biệt Bảo bằng một nụ cười đầy biết ơn.
Sau khi chỉ còn lại hai chúng tôi, bầu không khí trở nên gượng gạo, Quân lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn rầu và trầm ngâm, còn tôi cắm mặt xuống lòng đường theo dõi một chú gián loay hoay gặm nhấm một mẩu bánh mì. Tại sao trên đời lại có thứ sinh vật quải dị khó hiểu như cậu ta chứ. Rõ ràng hồi chiều vừa lớn tiếng bênh vực cô gái khác, vậy mà bây giờ lại tới đây, nhìn tôi bằng ánh mắt hậm hực hờn dỗi như thế. Tôi là người gây sự hay sao?
Cuối cùng, người hết kiên nhẫn nổi lại là tôi, thôi dựa lưng vào tường, tôi lấy tay làm một động tác phủi quần đầy bực dọc. “Nếu cậu không có gì để nói, thì xin thứ lỗi, tôi phải về đi ngủ.”
Khi vừa bước được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134396/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.