Trời từ nhá nhem đã chuyển sang tối hẳn, gió heo may nhè nhẹ luồn qua tóc, khe khẽ hát một khúc dịu dàng. Tôi dợm bước theo Bảo, cổ tay được bao chặt bởi bàn tay rộng vững chãi của cậu bạn. Tay Bảo rất ấm, đến độ cõi lòng nhiều băn khoăn chộn rộn của tôi cũng chậm rãi được sưởi ấm. Có ai từng nói với tôi thế này: Chủ nhân của một đôi tay ấm thường sở hữu một trái tim giá lạnh và ngược lại. Nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng rằng, trái tim của chàng trai đang nắm lấy tay tôi ấm áp và chân thành hơn bất cứ ai trên đời.
“ Này Bảo, cậu mau nói cho tớ biết rút cuộc cậu đang suy tính gì hả? Nếu không chịu nói tớ sẽ....”
Nhưng tôi buộc lòng phải bỏ dở câu nói vì cái miệng đang mải há hốc ra không sao ngậm lại được. Mắt, miệng, tai thậm chí cả lỗ mũi cũng vì sửng sốt mà mở to hết cỡ. Trước mặt tôi là cảnh tượng mà 18 năm sống trên đời, tôi chưa từng được chứng kiến. Đẹp...đẹp đến ngạt thở.
Trước mắt tôi, dưới tấm màn bóng đêm huyền ảo, hàng ngàn đốm sáng lập lòe điểm xuyết như những bóng đèn led nhỏ xíu lấp lánh bay lượn, giống như có một tấm thảm nhung khổng lồ đính những viên pha lê lấp lánh đang phủ rợp lấy hai mắt tôi.
Đom đóm...
Chao ôi...cả một rừng đom đóm đang lập lòe ẩn hiện, ngỡ như đang lạc trong một khu rừng cổ tích đầy phép màu.
Tôi nhảy cẫng lên sung sướng, quên béng cái chân đau, kéo Bảo chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134394/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.