Con tim thật sự là sinh vật kỳ quặc, khó hiểu, quái gở và dở hơi nhất trên đời...
Rõ ràng giữa tôi và Quân chỉ đơn thuần là bạn, thế nhưng mỗi khi thấy Quân quan tâm ai khác, mỗi khi cậu ấy nhìn ai đó mỉm cười, trái tim khó bảo của tôi lại cứ bứt rứt liên hồi, không ngừng hối thúc tôi làm gì đó, như là chạy đến đá đít con bé Thanh Vy đó, hoặc ít nhất cũng lườm lác mắt tên quần hoa đáng ghét kia. Nhưng tôi nào có tư cách cũng chẳng có động cơ gì để làm thế. Thậm chí nếu có đi chăng nữa thì tôi có đủ can đảm để làm thế không?
Ban công ngập ánh đèn che mờ cả ánh trăng, tóc tôi bị thổi tung bởi gió và những muộn phiền không rõ trong lòng....
***
Lết xác đi học với cái chân tập tễnh và mớ rối rắm trong lòng, tôi biết rằng đây không phải là thời điểm một cô nữ sinh cấp ba nên tỏ ra uể oải, nhưng biết làm sao được, cảm giác chán nản cứ lởn vởn quanh đầu không dứt, có cố gắng thế nào cũng chẳng thấy khá hơn.
Tâm trạng không thể khá hơn, nhưng tệ hơn là điều hoàn toàn có thể. Và nó xảy ra ngay lập tức khi tôi đâm rầm vào người mà tôi nghĩ về mỗi đêm. Quần hoa ư? Không không, các bạn nhầm rồi. Đó là Thanh Vy.
Hôm nay Thanh Vy diện đồng phục với đôi giày búp bê có quai quấn quanh cổ chân. Quả là một sự kết hợp tuyệt vời tôn lên đôi chân dài trắng trẻo như Bún
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134390/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.