Mùi thuốc sát trùng lởn vởn quanh không khí xoáy vòng quanh chóp mũi tôi. Tôi đưa tay gãi gãi mũi, chán nản nhìn đống băng gạc trên cánh tay. Cảm giác bỏng rát ở cổ chân còn buồn rầu báo cho tôi biết, ngoái vết trầy xước ở bàn chân thì cái cổ chân của tôi cũng vừa bị trật khớp sau cú ngã không thể ngớ ngẩn hơn hồi nãy.
Bảo béo à nhầm Bảo gầy vừa chạy ra ngoài mua đồ ăn cho tôi. Giờ này đã tan học rồi, phòng y tế vắng lặng như tờ. “Lạch cạch, lạch cạch..” Tiếng động đột ngột vang lên nơi cửa ra vào phá tan bầu không khí yên ắng.
Bảo đã về rồi ư? Không thể nào, cậu ấy vừa chạy đi cách đây vài phút thôi mà.
Cho đến khi nhìn thấy mái đầu nâu nhạt rẽ ngôi 3/7 quen thuộc, tôi mới biết nguồn gốc tiếng động ban nãy là vì đâu.
Nhưng mà...
Cậu ta làm cái quái gì ở đây?
Tôi nhắm nghiền đôi mắt, che giấu nội tâm kích động cùng tò mò của mình. Tiếng bước chân rất khẽ, nện nhịp nhàng trên nền nhà. Có bàn tay ấm, khẽ vuốt đám tóc rối bời vô tổ chức của tôi. Những ngón tay lướt trên vùng trán rộng bướng bỉnh, xuôi theo sống mũi xuống nhân trung. Phải cố gắng lắm tôi mới kiềm chế không đưa tay lên gãi mũi.
“Con bà nó”. Tôi rủa thầm. “Bỏ cái tay khốn khiếp của cậu ra khỏi mặt tôi ngay.”
Quả nhiên ngón tay lập tức rời khỏi, nhưng lại chuyển hướng sang cánh tay đang bị xây xát của tôi. Một tiếng thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134388/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.