CHƯƠNG 22: SỰ DỖI HỜN CỦA BẢO BÉO
Sau mấy ngày đau đầu với cái đuôi bất đắc dĩ, tôi cũng xuôi tay mặc cho số phận đưa đẩy. Bây giờ cặp đôi “Hoài An và cái đuôi” đang ngồi trong thư viện nghiện cứu bài vở.
Quân thực chất khá là thông minh, chỉ là hơi lười học xíu thôi cho nên tôi cũng không quá vất vả. Đang dở một bộ dáng “cô giáo như mẹ hiền” tận tình hướng dẫn cậu ta thì bắt gặp hoàng tử trong mơ, thiên sứ của đời tôi, chủ nhân của trái tim tôi đi ngang qua.
Cảnh Minh vẫn đẹp rạng ngời trong bộ đồng phục, vẻ đẹp của anh ấy khiến mọi bóng đèn trong thư viện trở nên vô tác dụng. Trên tay cầm vài cuốn sách, anh ấy tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, cách chỗ tôi không xa.
Lâu lắm lắm mới có cơ hội ngắm trai đẹp công khai như vậy, tôi dễ gì bỏ qua. Dẹp hết sách vở qua một bên, tôi hai tay chống cằm làm bộ dáng mơ màng. Ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía ai đó, vẻ mặt không chút nào che giấu sự say mê, nhớ nhung và....thèm khát.
Trong giây phút này, tôi chỉ ước mình là quyển sách trên tay anh ấy, để được mặt đối mặt với anh ấy, để được ngón tay thon dài của anh ấy nhẹ nhàng nâng niu...A a Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sướng tê cả người.
Ai đó ngồi cạnh đang diễn bộ dáng “con ngoan trò giỏi” lâu quá không thấy tôi chỉ dẫn gì thì ngẩng lên nhìn. Phát hiện ra vẻ mặt mê trai không chút nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134280/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.