Chuyển khoản WeChat có giới hạn, cho nên Kiều Mộc có thể hiểu rằng Cố Hàn Thanh ra tay hào phóng chuyển 'quăng quăng như thế', nhưng ăn nhiều thịt cá, ngẫu nhiên tới lúc cháo trắng rau xào, vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy kinh hỉ và cảm động.
Nếu không lấy giá trị tài sản của Kiều Mộc hiện tại, cô khẳng định sẽ không quá để ý mấy vạn này.
Nhưng cách này của Cố Hàn Thanh khiến cô có cảm giác như có ai đó cố tình tạo bất ngờ cho mình, được người ta thời thời khắc khắc ghi tạc trong lòng, cô đặc biệt vui vẻ.
Sau khi nhận từng cái, Kiều Mộc hào phóng ca ngợi: 【 Được! Ông chủ anh được nhất! Anh một đêm bảy lần hoá sói, không, mười lần! 】
Cố Hàn Thanh: "......"
Số lần cụ thể, thật sự không cần phải nói ra.
Anh xoa xoa thái dương, suy nghĩ một chút, nở nụ cười khó hiểu, cách nói chuyện của cô gái này rất thú vị, đương nhiên, có thể thấy được cô vẫn không coi anh là chồng, mà là một người bạn....... có thể nói giỡn?
Cố Hàn Thanh cũng không vội, hai người là vợ chồng hợp pháp, anh tin sớm hay muộn có một ngày, Kiều Mộc sẽ hoàn toàn tiếp nhận anh.
【 Đã từng nói câu này với người đàn ông khác chưa? 】
【 Đương nhiên là không, sao tôi có thể cùng người khác nói mấy cái này, tôi không phải không biết xấu hổ. 】 Kiều Mộc tay nhỏ đánh chữ nhanh.
Cô kỳ thật không phát hiện, ở trước mặt Cố Hàn Thanh thái độ không hề quan tâm hình tượng của cô lại là một loại tín nhiệm và ỷ lại. Loại hành vi này rất dễ biến thành một hảo cảm trong tình yêu.
Cố Hàn Thanh không thầy dạy cũng cảm nhận được sự thân mật của cô đối với mình, cười khẽ trả lời: 【 Vậy là tốt rồi, hôm nay làm nhiệm vụ ngã ra đất, có đau không? 】
【 Lúc ấy có chút đau, bây giờ đã hết rồi. 】 Kiều Mộc không làm ra vẻ, nên là có gì nói đó.
【 Về sau chú ý một chút, không cần liều như vậy. 】
【 Cũng không liều mà, mọi người đều nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, tôi cầm tiền, đương nhiên cũng phải làm việc, nếu không khán giả thấy tôi chơi tính tình đại tiểu thư thì sao? 】
Nói đến tính tình đại tiểu thư, Cố Hàn Thanh nháy mắt nghĩ đến Trình Tâm Nghiên, cô ta hôm nay vài lần biểu hiện đen mặt, thật sự quá rõ ràng khiến người ta không thể bỏ qua, hơn nữa rất hiển nhiên, cô ta đen mặt là hướng về phía Kiều Mộc.
Anh không hiểu, Trình Tâm Nghiên nếu không thích Kiều Mộc, vì sao lại muốn tìm mọi cách kéo cô tham gia?
Là thuyết âm mưu mà Kỳ Anh đã nói sao? Muốn Kiều Mộc mất mặt trong chương trình?
Kết quả Kiều Mộc biểu hiện tốt ngoài dự kiến của cô ta, cho nên cô ta không nhịn được đen mặt?
Có một số việc một khi có vết nứt, liền có thể tìm hiểu được nguồn gốc, phân tích rõ ràng nguyên nhân hậu quả, Cố Hàn Thanh mặt mày lãnh túc*, nhắc nhở Kiều Mộc: 【 Em chú ý Tâm Nghiên một chút, cô ấy bây giờ đã thay đổi rất nhiều, ngay cả tôi cũng không quá hiểu cô ấy nữa. 】
* Lãnh túc: lạnh lẽo và nghiêm túc.
Kiều Mộc kinh ngạc nhướng mày, không ngờ Cố Hàn Thanh sẽ chủ động bảo cô cẩn thận Trình Tâm Nghiên, xem ra anh và Trình Tâm Nghiên thật sự không còn là nam nữ chính nữa rồi, 【OK, tôi biết rồi, có một số việc tôi hiểu, tôi lại không ngốc. 】
【 Không ai có thể đề phòng người khác bất cứ lúc nào, nếu gặp chuyện em không xử lý được, có thể nói cho tôi, tôi sẽ giúp em, còn có, nếu chương trình này khiến em không vui, em cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, tiền vi phạm hợp đồng sẽ không trích ra từ kho bạc nhỏ của em mà tôi sẽ trả. 】
Không biết vì sao, khi Kiều Mộc nhìn thấy câu cuối cùng của Cố Hàn Thanh, trong lòng giống như bị lật hũ mật ong, rất ngọt.
Không trích từ kho bạc nhỏ của cô.
Hắc hắc, ông chủ thật sự rất tốt nha.
Kiều Mộc trên giường quay cuồng một chút, lấy tư thế nằm bò trả lời anh: 【 Ừm ừm, tôi biết rồi. Trái tim.jpg】
Lúc cô gửi, cả khuôn mặt nhỏ đều cười rực rỡ, Trình Tâm Nghiên trở về thấy cô như vậy, trực giác của phụ nữ lập tức nói cho cô ta biết Kiều Mộc đang nói chuyện phiếm cùng Cố Hàn Thanh.
Ghen ghét bùng lên không thể kiểm soát sau khi kìm nén cả ngày, giọng nói của cô ta có chút âm dương quái khí hỏi: "Đang nói chuyện phiếm với Thanh ca sao?"
Kiều Mộc nghe thấy giọng cô ta, kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn cô ta, thở ra một hơi: "Khiến tôi sợ nhảy dựng, cô tắm xong đã về?"
Trình Tâm Nghiên nắm chặt tay thành quyền, tiếp tục ép hỏi: "Tôi hỏi cô đang nói chuyện phiếm với Thanh ca?"
"A, đúng vậy." Kiều Mộc gật gật đầu.
Trình Tâm Nghiên cắn môi, ánh mắt chợt lóe lên tia ảm đạm và tối tăm: "Đã trễ thế này, sao cô còn quấy rầy Thanh ca, cô không biết ngày thường công việc của anh ấy rất bận, vất vả lắm cuối tuần mới có thể nghỉ ngơi sao?"
"Là anh ấy tìm tôi trước nha, tôi không thể không trả lời." Kiều Mộc vô tội nói.
Trình Tâm Nghiên sắc mặt lập tức tối sầm, vừa xấu hổ vừa khó chịu.
Kiều Mộc thấy cô ta như vậy, trong lòng cảm khái một tiếng tính tình nữ chính thay đổi thật lớn, rồi sau đó phản kích nói: "Anh cô cũng thật là, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm đi, một hai cứ phải gửi hồng bao WeChat cho tôi, năm cái 9999 đấy, cũng không biết anh ấy có ý gì."
Trình Tâm Nghiên mặt càng đen, trong lòng đau như bị dao cứa, vô cùng thống khổ. Thanh ca sao lại thích Kiều Mộc như vậy? Cô rốt cuộc tốt chỗ nào, người phụ nữ thô tục chỉ biết làm công việc tay chân, một chút nữ tính cũng không có.
Bản thân rõ ràng tốt hơn cô ấy, chẳng lẽ bởi vì mình là em gái sao? Cho nên tư cách cạnh tranh công bằng cũng không có?
Giờ khắc này, Trình Tâm Nghiên có một cổ xúc động, cô ta muốn thoát ly Cố gia, sau đó lấy thân phận phụ nữ công khai theo đuổi Cố Hàn Thanh.
Nhưng loại ý tưởng này mới vừa nảy ra đã bị đè xuống, cô ta nào có bản lĩnh thoát ly Cố gia? Không có Cố gia, cô ta cũng sẽ biến thành cô gái bình thường như Kiều Mộc.
Nhà hai người trước kia chỉ là một tiểu phú gia* bình thường, cách biệt một trời một vực với đại hào môn như Cố gia, nếu không phải năm 16 tuổi vào Cố gia thì hiện tại cô ta kỳ thật cũng giống Kiều Mộc mà thôi.
* Tiểu phú gia: nhà giàu nhỏ.
Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ.
Trình Tâm Nghiên không ngừng lập lại câu này ở trong lòng, miễn cưỡng ổn định cảm xúc, cô ta cười nhạt: "Ồ, phải không? Thanh ca vốn dĩ rất hào phóng, anh ấy tặng tiền, khả năng chỉ là đơn thuần muốn cho, cũng không có ý gì khác."
Cô ta vĩnh viễn sẽ không nói ra bốn chữ 'thiên trường địa cửu' này đâu! Kiều Mộc đừng mơ!
Kiều Mộc thấy Trình Tâm Nghiên một mặt khó chịu một mặt lại muốn ra vẻ bình tĩnh, cười như không cười cong cong môi.
Biết được sau này Trình Tâm Nghiên sẽ không cùng nam chính ở bên nhau, Kiều Mộc cũng không tính ủng hộ cô ta nữa, tốt nhất Trình Tâm Nghiên nên dừng bước tại đây, đừng lại khiêu khích cô, nếu không cô sẽ không ngây ngốc để bị đánh bị mắng đâu.
Ong ——
Điện thoại rung lên, Kiều Mộc thu hồi tầm mắt, mở khoá điện thoại.
Là Mạnh Hàm trả lời cô, 【 Mộc Mộc, tớ mới vừa đi tắm, xấu hổi quá, bây giờ mới nhìn đến. 】
【 Không sao, tớ cũng mới rảnh. 】
【 Cậu hôm nay rất mệt đi? 】
【 Vẫn ổn, so với ở nhà nằm thành cá muối, khẳng định là mệt hơn chút, nhưng nhìn chung chơi thật sự rất vui. 】
【 Ha ha ha, nhìn ra được, hôm nay cậu rất nổi bật nha, lợi hại lợi hại! Tớ còn không biết cậu chơi Rubik giỏi như vậy, còn có đề logic cậu cũng có thể giải ra, tớ cơ bản đã quên rồi. 】
【 Vận khí thêm chút thực lực. 】 Kiều Mộc khiêm tốn nói: 【 Đúng rồi, Hàm Hàm, Đồng Phi vì sao bị công ty chèn ép vậy? 】
【 A, quên trả lời cậu việc này. 】 Mạnh Hàm nói: 【 Chuyện này Đồng Phi ở trong điện thoại chưa nói, tớ liền hẹn gặp mặt cậu ta, nhưng ngày mai cậu ta có việc, chỉ có thể đợi đến thứ hai. 】
【 Thứ hai tớ cũng không có việc gì, đến lúc đó cùng cậu đi gặp cậu ta. 】
【 Được, chúng ta cùng đi, ngày mai tớ trước tiên nói với cậu ta một chút. 】
【OK, vất vả cho cậu rồi Hàm Hàm, tớ chưởng quầy rảnh rỗi này khiến cậu rất mệt phải không? 】 Kiều Mộc có chút xấu hổi, cô thật sự không quan tâm đến công ty, cũng may trong công ty đều là cao thủ, có thể một mình đảm đương mọi việc, cho nên trước mắt công ty hoạt động rất tốt.
Tuy nói bỏ tiền đầu tư ra bên ngoài vẫn chưa hoàn vốn, nhưng không sợ, chịu được cô đơn mới có thể thành sói lớn.
【 Mộc Mộc, cậu nói gì thế, nếu không có cậu, tớ hiện tại có thể nhận được lương cao sao? Mẹ tớ đã biết mức lương của tớ, mỗi ngày còn vui hơn, bảo tớ làm việc chăm chỉ, chủ động tăng ca, không được lười biếng. 】
【 Ha ha ha, dì thật đáng yêu, nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng sức khoẻ, Hàm Hàm, cậu ngàn vạn lần không được vì làm việc cho tớ mà hại đến sức khoẻ, đã biết chưa? 】 Người từng trải Kiều Mộc thận trọng khuyên bảo.
【 Yên tâm đi, hiện tại mới bắt đầu, kỳ thật tớ cũng không quá bận, mấy ngày nay đều đúng giờ tan làm. 】
【 Như vậy là tốt, tớ sẽ thường xuyên kiểm tra. 】 Kiều Mộc nói đùa, sau đó hai người lại hàn huyên vài câu, liền nói ngủ ngon.
Mệt mỏi cả ngày, Kiều Mộc rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trình Tâm Nghiên lại ở bên cạnh trằn trọc, một đêm khó ngủ, ngày hôm sau, quầng thâm mắt rất nặng, cô ta bảo chuyên viên trang điểm dặm cho mình một lớp phấn nền dày, miễn cho bị so sánh với khuôn mặt của Kiều Mộc.
Địa điểm hôm nay mọi người đến là công viên giải trí gần phim trường, tổ chương trình đã trả rất nhiều tiền để thuê nơi này.
Các khách mời đều rất cao hứng, Chu Lan nói: "Tôi chưa bao giờ đến công viên giải trí đã được bao hết, tới chương trình này quả thật đáng giá."
Văn Văn nói: "Còn không phải sao, tổ chương trình thật hào phóng."
"Nhưng tôi cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ rất thảm." Hạ Tình chỉ hướng tàu lượn siêu tốc phía xa: "Tôi có dự cảm, hôm nay chúng ta khẳng định phải ngồi cái này đó."
"Tôi không dám ngồi đâu." Trần Tư Vận suy sụp cúi mặt: "Tôi sợ nhất ngồi loại này."
"Tôi cũng rất sợ." Mục Đồng Đồng vẻ mặt kháng cự: "Tôi sẽ nôn mất."
【 Đồng cảm, tôi đi công viên giải trí chưa bao giờ ngồi tàu lượn siêu tốc và con lắc* lớn này đó. 】
* Con lắc lớn:
【 Đúng vậy, tôi cũng không dám, thật đáng sợ, trước kia thời niên thiếu vô tri ngồi trên con lắc lớn một lần, tôi trực tiếp ở trên đó nôn ra, còn dính cả trên mặt trên người người bên cạnh, tôi cảm tưởng như sắp đi gặp ông bà tổ tiên rồi. 】
【 Dám ngồi cái đó đều là dũng sĩ. 】
Kiều Mộc thì dám ngồi, cô nhìn quanh một vòng khu vui chơi, kìm nén không được hưng phấn hỏi đạo diễn: "Đạo diễn Vương, hôm nay chúng ta chơi thế nào?"
Đạo diễn Vương ngồi ở phía sau máy quay, tuyên bố quy tắc: "Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là nghĩ cách điền vào chỗ trống trên tấm bìa cứng."
Theo anh ta nói, mọi người nhìn hướng tấm bìa lớn được đẩy lên, mặt trên chia làm bốn hàng, mỗi hàng có hai mươi ô trống, những ô trống này có màu sắc khác nhau, tạm thời không biết đại biểu cho cái gì.
Đạo diễn Vương tiếp tục nói: "Nhóm nào điền xong vào các ô trống trước, nhóm đó sẽ được tan làm trước."
"Cái gì? Có thể tan làm trước?" Chu Lan không thể tin.
Hạ Tình hưng phấn nói: "Vậy buổi sáng quay xong rồi, không phải buổi sáng có thể rời đi rồi sao?"
Đạo diễn Vương cười đầy ẩn ý nói: "Quy tắc thì là như vậy, nhưng còn phải xem sáng mai mọi người có thể quay xong hay không."
"Xem đi xem đi, tôi đã nói hôm nay không đơn giản, đạo diễn Vương cười xấu xa, thật là quá nợ* rồi." Hạ Tình chỉ vào đạo diễn Vương trêu ghẹo.
* Nguyên văn 太欠: có nghĩa là một người không nên để anh ấy chăm sóc những việc anh ấy phụ trách. (Cái này tôi tra baidu mà vẫn không hiểu lắm 🥲)
Hàn Duyệt phụ họa nói: "Không cần đoán, khẳng định muốn thử thách các trò chơi ở đây, phỏng chừng càng khó càng có thể nhanh chóng điền hết các ô trống."
"Mọi người xem màu sắc của các ô trống có phải ứng với màu sắc của các chơi trò không?" Trình Tâm Nghiên bỗng nhiên đưa ra một phát hiện trọng đại.
Sau khi mọi người cẩn thận quan sát và so sánh, sôi nổi tán đồng nói, "Thật đấy, Tâm Nghiên, cô sao có thể thông minh như vậy." Hàn Duyệt khen nói.
Trình Tâm Nghiên trong lòng vui mừng, cô ta rốt cuộc cũng có điểm sáng, xem ra hôm nay rất thuận lợn, nhất định có thể nghiền nát Kiều Mộc!
Khó có được điểm sáng một lần, Trình Tâm Nghiên có chút đắc ý nhìn Kiều Mộc bên cạnh.
【 A a a, tỷ tỷ thật là lợi hại, rất thông minh! 】
【 Tỷ tỷ là tốt nhất, so với ai đó thông minh hơn! 】
【 Tỷ tỷ không hổ là sinh viên tốt nghiệp đại học, khác hẳn với sinh viên nghệ thuật! 】
【 Fans ngôi sao não tàn à? Phát hiện một cái cần thiết khoe khoang như vậy sao? Kéo dẫm nơi nơi rất không có hảo cảm có biết không! 】
【 Sao tôi cảm thấy Trình Tâm Nghiên vừa mới nhìn Kiểu Mộc chúng ta ánh mắt có chút khoe khoang nhỉ? Có thể giả vờ chút không, tốt xấu gì hai người hiện tại cũng là khuê mật. 】
【 Tôi thật sự tò mò Kiều tổng và Trình Tâm Nghiên quen nhau như thế nào, vì sao cảm thấy hai người tựa như một nửa quen biết? 】
【 Plastic chính là như vậy, chỉ là không biết vì sao một bà chủ như Kiều tổng sẽ đồng ý tham gia, rất tò mò. 】
【 Có lẽ là vì mức độ nổi tiếng của công ty mình đi. Công ty họ đầu tư phim ảnh, nếu mức độ nổi tiếng lớn, về sau danh tiếng sẽ tốt, mọi người vừa thấy là công ty cô ấy đầu tư sẽ chủ động thừa nhận*. 】
* Nguyên văn 买账: có nghĩa là thừa nhận hoặc phục tùng quyền lực hoặc sức mạnh của bên kia.
Khu bình luận trong chốc lát đều là phân tích.
Mà trong chương trình, các nhóm khách mời đã bắt đầu dựa theo màu sắc ô trống để đi thử thách, mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn trò chơi có độ khó thấp.
Hạ Tình, Mục Đồng Đồng và Hàn Duyệt, Trần Tư Vận đi đến ly xoay* bên kia trước, Kiều Mộc, Trình Tâm Nghiên và Chu Lan, Văn Văn đã đến vòng xoay ngựa gỗ.
* Trò chơi ly xoay:
Tới đích đến, người tổ chương trình đưa cho họ thẻ nhiệm vụ, Trình Tâm Nghiên đọc to, "Xin hãy thuộc lòng một đoạn văn cổ khi ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, sau khi xuống dưới, đọc chính xác toàn bộ, có thể nhận được phần thưởng.."
"Xong đời rồi, còn muốn thuộc lòng." Chu Lan thân hình cao gầy vô lực dựa vào lan can, "Tôi trí nhớ rất kém."
"Tôi cũng vậy." Văn Văn nói: "Phần này, khẳng định Mộc Mộc mạnh nhất, tôi từng thấy cô ấy tốc kí 20 con số."
"Tạm thôi." Kiều Mộc cười cười, tiện đà chỉ chỉ tổ chương trình bảo rút giấy: "Lan tỷ, Văn tỷ, lại đây bốc đi, xem học thuộc bài gì, nếu rất đơn giản thì sao?"
"Tôi cũng chỉ cầu nguyện như vậy." Chu Lan tiến lên, cùng Kiều Mộc mỗi người bốc một tờ.
Hai người từng người mở ra, bản thân xem xong, lại đưa qua cameras cho khán giả xem.
Chu Lan và Văn Văn học thuộc một đoạn trong 《 Xuất sư biểu 》*, Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên học thuộc một đoạn trong 《 Đằng Vương các tự 》.
*《Xuất sư biểu》: Xuất sư biểu (giản thể: 出師表; bính âm: Chū Shī Biǎo) là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu (前出師表) và Hậu xuất sư biểu (後出師表) do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.
* 《 Đằng Vương các tự 》: tác giả Vương Bột
Đối với họ người sớm đã rời trường cao trung và trưởng thành mà nói, hai bài văn cổ này không khác gì thiên thư, nói không chừng có mấy chữ cũng không đọc chính xác.
"A a a, thật khó, hoá ra là 《Xuất sư biểu》." Văn Văn suy sụp hai tay che mặt, vóc dáng cao ngồi xổm trên mặt đất: "Xong đời rồi, bây giờ chưa kịp xuất sư đã chết trước rồi."
Chu Lan cười khổ: "Trách không được đạo diễn Vương quyết tâm quay xong trước khi tan làm như vậy, có thể xong trước mới là lạ."
Trình Tâm Nghiên nhìn xuống đoạn tích 《 Đằng Vương Các Tự 》, giống với Chu Lan, Văn Văn, nhìn thấy liền đau đầu, tự cô ta cảm thấy bản thân có một số chữ không biết.
"Nếu một lần không thành công, có thể thử thách lần thứ hai không?" Trình Tâm Nghiên hỏi.
Tổ chương trình nhân đạo: "Có thể, mỗi một nhóm không giới hạn số lần, cho đến khi thành công thì thôi, nhưng tiền đề là, mỗi một lần hai người phải cùng nhau tham gia, không thể một người thành công liền có thể nghỉ ngơi."
【 Uầy, đây là ràng buộc với nhau, nếu là tàu lượn siêu tốc, một người dám ngồi, một người không dám ngồi, vậy không phải đều không thể ngồi sao? 】
【 Có trò hay để xem, tổ chương trình thật biết chơi, mâu thuẫn sẽ tầng tầng lớp lớp nha. 】
"Không giới hạn số lần, vậy còn được." Kiều Mộc vừa lòng, nói với Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, chúng ta mau học thuộc đi, cô muốn học bao nhiêu?"
Cô đã không còn tin trí nhớ của Trình Tâm Nghiên nữa, có chút muốn bản thân học hết, chỉ là như vậy rất không tôn trọng người ta, cho nên cô vẫn nên hỏi trước.
Trình Tâm Nghiên đã học được một bài học từ lần cậy mạnh trước, nhưng lần này không cần phải thể hiện bản thân, cô ta nói: "Mộc Mộc, trí nhớ cô tốt hơn tôi, cô cảm thấy bản thân có thể thuộc bao nhiêu? Cô chia đi, chia bao nhiêu tôi học bấy nhiêu."
【 Lần này Trình Tâm Nghiên đã học được cách xử sự rồi, biết không cậy mạnh. 】
【 Lại cậy mạnh, Kiều tổng tôi sẽ đập nát mặt cô ta! 】
【 Sống không ôm đồ sứ không ôm kim cương, tính ra lần này cô ta rất thông minh. 】
Kiều Mộc thấy Trình Tâm Nghiên cuối cùng cũng biết phối hợp, trong lòng thả lỏng một chút, nếu không cô ta một mực kiên trì, cô cũng không thể nói gì, "Cô thuộc hai câu này được không? Còn lại giao cho tôi."
Trình Tâm Nghiên gật gật đầu.
Vì thế hai người đi đến một góc, bắt đầu tĩnh tâm thuộc thơ.
Chu Lan và Văn Văn cũng không hề oán giận, mỗi người một nửa nỗ lực ghi nhớ, nhưng buồn cười là có một số từ họ không biết, muốn hỏi Kiều Mộc một chút.
Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên thuộc xong trước đến ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ, sau một vòng, hai người thuận lợi đọc hết, nhận được một cái khối vuông có thể dán được ghi chữ: Đồng.
Tạm thời không biết điều này có ý gì, hai người tạm biệt Chu Lan và Văn Văn, đi đến trò chơi tiếp theo.
Gợi ý đều chỉ cấp một chữ, cho nên sau khi chơi ba vòng, hai người chỉ nhận được một chữ【 đồng 】, một chữ 【 đi 】, một chữ 【 này 】.
"Mấy chữ này cần chúng ta trong chốc lát sắp xếp thành một câu sao?" Kiều Mộc suy đoán nói.
Trình Tâm Nghiên tán đồng: "Hẳn là vậy, cũng không biết là nói cái gì."
"Hình như là đề thơ." Kiều Mộc bằng trực giác đoán.
Trình Tâm Nghiên trong đầu căn bản không có bài thơ nào, cô ta nói: "Bài thơ gì?"
Kiều Mộc xếp các chữ như xếp bài poker, nói: "Này không phải bài Tùng hạ vấn đồng tử, Ngôn sư thái dược khứ, Chỉ tại thử sơn trung, Vân thâm bất tri xứ* sao?"
Hầu hết người bình thường không có ấn tượng với hai câu đầu, nhưng chỉ nghe nhiều 'sơn trung, Vân thâm bất tri xứ' nên thuộc.
Cư dân mạng chợt nhận ra: 【 Có khả năng là bài thơ này. 】
【 Sao lúc nãy tôi không nghĩ ra nhỉ. 】
【 Kiều tổng thật lợi hại, rất có cảm giác văn hóa nha. 】
【 Lại bị tỷ tỷ thuyết phục, cảm giác chị ấy với khách mời khác không cùng đẳng cấp, chị ấy đây là 'hàng duy đả kích'* đi? 】
* Hàng duy đả kích: tác phẩm kinh điển " Tam thể " của nhà văn khoa học viễn tưởng Trung Quốc Lưu Từ Hân, đề cập đến một phương thức tấn công mà người ngoài hành tinh sử dụng " tấm lá hai chiều " để giảm hệ mặt trời từ không gian ba chiều thành không gian hai chiều.
Trình Tâm Nghiên cảm giác Kiều Mộc đã đoán đúng, trong lòng chua lòm, lại không thể không ra vẻ hào phóng khen: "Hẳn là bài này, Mộc Mộc, cô thật lợi hại."
"Cũng có khả năng đoán sai, trước tiên mặc kệ cái này, chúng ta qua tàu lượn siêu tốc bên kia đi." Màu sắc các ô trống còn lại ứng với các trò chơi sau: Tàu lượn siêu tốc, con lắc lớn, thang điện, nhảy bungee, xích đu trên cao.
Tổ chương trình nói rõ chính là muốn cho các cô càng sợ cái gì càng phải chơi cái đó, như vậy phản ứng tự nhiên của khách mời sẽ rất hấp dẫn và thú vị.
Trình Tâm Nghiên đến tàu lượn siêu tốc trước, sắc mặt tái nhợt: "Mộc Mộc, tôi có chút sợ cái này. Nếu không chúng ta chơi cái khác trước?"
"Cô muốn chơi trò nào trước? Những trò còn lại cũng rất kích thích, con lắc lớn, nhảy bungee hay thang máy? Còn có trò xích đu trên cao kia, không sợ cái nào?" Kiều Mộc mỗi trò đều muốn chơi, chỉ là tổ chương trình yêu cầu hai người phải chơi cùng nhau, nếu không, cô đã có thể chơi mọi thứ một mình.
Trình Tâm Nghiên ngẩng đầu nhìn tàu lượn siêu tốc, chân có chút mềm ngồi xổm trên mặt đất, "Cô để tôi nghĩ lại."
"Được rồi, cô trước hết nghĩ đi, tôi đi xem quy tắc." Kiều Mộc tiếp nhận thẻ nhiệm vụ tổ chương trình đưa.
Không chỉ đơn giản là ngồi tàu lượn siêu tốc mà thôi, còn phải trong quá trình ngồi nhìn rõ một số chữ mà tổ chương trình treo trước ở nơi nào đó, nhớ kỹ, trả lời được mới tính vừa rồi thành công, nếu không vẫn phải ngồi tiếp.
"Đạo diễn Vương đủ tàn nhẫn nha." Kiều Mộc oán giận một tiếng, "Khách mời chúng tôi sợ nhiều như vậy, nếu có người không dám ngồi thì sao? Chẳng lẽ phải ở chỗ này cho đến khi quay xong sao?"
Nhân viên công tác cười cười với cô, tỏ vẻ bản thân cũng không thể làm gì được.
Kiều Mộc cầm thẻ nhiệm vụ quạt gió, quay lại Trình Tâm Nghiên bên cạnh, cố gắng khuyên cô ta hai câu, nhưng cô ta vẫn rất sợ, cô liền không nói nhiều, để cô ta tự mình quyết định, miễn cho nói mình ép buộc cô ta.
Trình Tâm Nghiên ngồi xổm trên đất rối rắm gần 20 phút, nhóm tiếp theo là Hàn Duyệt và Trần Tư Vận đã tới, Trần Tư Vận cũng sợ, giống Trình Tâm Nghiên ngồi xổm trên đất dày vò lựa chọn.
【 Trình Tâm Nghiên được không thế, không được thì nói thẳng là không được đi, luôn kéo dài thời gian như vậy cũng không phải là vấn đề. 】
【 Chẳng lẽ người ta không thể sợ hãi sao? Nghe như vẻ cô không sợ thế, cô làm được vậy! 】
【 Tôi chưa nói cô ta không thể sợ hãi, tôi chỉ nói nhanh chóng quyết định, đừng lãng phí thời gian. 】
【 Sợ hãi, đương nhiên phải xoắn xuýt rồi, Tâm Nghiên chính là đại tiểu thư quý giá, nào dám ngồi trò này. 】
【 Kiều tổng của tôi còn là bà chủ lớn quý giá đấy, sao không ra vẻ giống cô ta? 】
Hiện tại fans Trình Tâm Nghiên và fans Kiều Mộc cơ bản thành đối tượng, không chú ý một chút hai bên sẽ có thể cãi nhau.
Khu bình luận đang kịch liệt tranh luận, Trình Tâm Nghiên rốt cuộc hạ quyết tâm, cô ta không thể để mình kéo chân sau, vốn dĩ danh tiếng cô ta kém hơn Kiều Mộc, nếu bây giờ bản thân còn không ngồi, liên lụy Kiều Mộc không hoàn thành nhiệm vụ, trên mạng khẳng định sẽ lại muốn nói cô ta.
Vậy không thể được!
Dù sợ cũng phải ngồi, như vậy ít nhất còn có thể khiến các fan đau lòng cho cô ta, ngược fans một chút.
Cân nhắc lợi và hại xong, Trình Tâm Nghiên nắm chặt tay đứng lên: "Tôi nghĩ kỹ rồi, ngồi đi, Mộc Mộc, chúng ta lên đi."
"Cô nghĩ kỹ rồi?" Kiều Mộc không xác định hỏi.
"Ừm, nghĩ kỹ rồi, chúng ta là một nhóm, tôi không thể làm liên lụy tới cô, dù sợ hãi nhưng tôi cũng muốn vì cô mà dũng cảm." Trình Tâm Nghiên giơ cao cờ, nói rất êm tai.
Kiều Mộc cười cười, tùy thiết lập nhân vật của cô ta.
Hai người thống nhất ý kiến, đi đến chỗ ngồi giữa, thắt kỹ dây an toàn.
【 A a a, tỷ tỷ thật dũng cảm! 】
【 Tỷ tỷ thật lợi hại, ủng hộ chị, xông lên đi! 】
【 Tỷ tỷ thật khiến người ta cảm động, rõ ràng sợ như vậy mà vẫn dũng cảm! 】
【 Tỷ tỷ đúng là người vừa tốt vừa xinh đẹp, xem còn ai nói chị ghen ghét nhằm vào Kiều Mộc, rõ ràng chị vẫn luôn vì cô ta mà suy nghĩ. 】
Trần Tư Vận thấy Trình Tâm Nghiên cũng đồng ý ngồi, cô có chút dao động, Hàn Duyệt nhìn ra, lập tức khuyên nhủ: "Tư Vận, chúng ta cũng đi thôi, hiện tại bốn người còn có bạn đồng hành, nếu không chờ lát nữa chỉ có chúng ta hai người càng đáng sợ."
Trần Tư Vận càng thêm dao động, Hàn Duyệt kéo cô lên, "Đi thôi đi thôi, tôi cũng sợ mà, cậu cho rằng tôi không sợ sao."
"Nhưng tôi sợ hơn cậu."
"Tôi biết, nhưng không còn cách nào khác, phải chịu đựng." Hàn Duyệt và Trần Tư Vận rõ ràng giống khuê mật hơn, kéo nhau ngồi lên, hai người ngồi phía sau Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên.
Nhân viên công viên giải trí đi tới kiểm tra dây an toàn cho họ, sau đó trở lại phòng máy móc, dùng microphone nói: "Mọi người đã sẵn sàng chưa? Nếu đã sẵn sàng, hãy trả lời tôi, tôi sẽ ấn khởi động."
Kiều Mộc là người hô đầu tiên, Hàn Duyệt thứ hai, Trần Tư Vận thứ ba, Trình Tâm Nghiên là người duy nhất không hô.
"Tôi...... tôi......" Trình Tâm Nghiên đúng là đã hối hận, nhưng ngồi rồi mới hối hận, không phải kéo thù hận sao, hơn nữa cô ta vừa rồi giọng điệu cao như vậy, bây giờ lại hối hận, là tự mình vả mặt đó.
"Tôi thấy còn một người không hô, sao vậy?" Nhân viên công tác ôn nhu dò hỏi, "Vậy tôi chỉ có thể đếm ngược, đếm ngược xong, chúng ta liền xuất phát ba....... hai......"
Mắt thấy nhân viên sắp đếm xong, Trình Tâm Nghiên hoảng sợ hét lên: "Tôi không ngồi nữa, chờ một chút, tôi không ngồi nữa! Tôi sợ!"
【 Phụt —— tôi liền đoán được kết quả này. 】
【 Trình Tâm Nghiên một ngày không làm màu thì thấy không thoải mái. 】
【 Đúng vậy, ha ha ha, cười chết tôi, vừa rồi còn ở trước mặt Kiều tổng diễn vai chính nghĩa, kết quả bản thân căn bản không làm được. 】
【 Trần Tư Vận người ta còn làm được, cô ta mạnh miệng lại đổi ý, thật đủ low. 】
Nếu ngay từ đầu Trình Tâm Nghiên không đồng ý ngồi, vẫn xem như trước sau duy trì thiết lập nhân vật, thì cho dù có người nói cô ta, cũng sẽ không nói quá khó nghe, nhưng xét cho cùng nỗi sợ khi ngồi tàu lượn siêu tốc lại là điều mà nhiều người có thể đồng cảm, mọi người sẽ không trách móc cô ta quá mức nặng nề.
Chỉ là cô ta trăm triệu lần không nên ỷ vào thiết lập nhân vật để rồi vả mặt chính mình, có vẻ khiến bản thân có chút dối trá, giống như đang diễn.
Cứ như vậy, bốn người ngồi trên tàu lượn lần lượt đi xuống, Trần Tư Vận thấy Trình Tâm Nghiên rút lui thì cũng không muốn ngồi nữa.
Kiều Mộc gãi gãi đầu, nhìn phía người tổ chương trình: "Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu không châm chước một chút, để một mình tôi ngồi?"
Người tổ chương trình kiên định lắc đầu, "Không được, nhưng có cách khác có thể thay thế ngồi tàu lượn siêu tốc."
"Cách gì vậy?" Trần Tư Vận vượt lên trước Kiều Mộc hỏi: "Sao các người không nói sớm, tôi còn tưởng rằng phải ngồi tàu lượn siêu tốc đấy."
"Đúng vậy, các người cũng quá xấu rồi." Kiều Mộc buồn cười.
Người tổ chương trình cũng cười một cái, "Không phải lúc trước không đề cập cho các cô, mà là cách này khó hơn so với ngồi tàu lượn siêu tốc."
"Rốt cuộc khó bao nhiêu, các người mau nói đi, tôi không tin có thể khó hơn ngồi tàu lượn siêu tốc." Trần Tư Vận không tin, chủ yếu là cô thật sự không muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, thật đúng là đáng sợ.
Dưới sự thúc giục của mọi người, người tổ chương trình từ trong ngăn kéo dưới bàn lấy ra hai tờ bài thi, đúng, bạn không nhìn lầm, là hai tờ bài thi.
"Chỉ cần các cô làm bài thi này đạt tiêu chuẩn, có thể không cần ngồi tàu lượn siêu tốc, hơn nữa còn lấy được chiến lợi phẩm."
"Đạt tiêu chuẩn? Các người đang nói giỡn sao?" Hàn Duyệt bốc bài thi lên xem, cameras cũng cũng quay gần để khán giả nhìn thấy.
Đều là câu hỏi trắc nghiệm, làn này không chỉ có câu hỏi logic tương đối đơn giản Kiều Mộc làm hôm qua, còn có câu hỏi kiến thức chung, câu hỏi lịch sử, trinh thám suy luận phán đoán...v...v...
Hàn Duyệt đại khái nhìn qua, trước mắt đều là một mảnh mơ hồ, "Tôi bao lâu rồi không đọc sách, nào làm được cái loại đề này, còn phải làm đạt tiêu chuẩn, tổ chương trình thật sự quá độc ác."
Trần Tư Vận dở khóc dở cười: "Rõ ràng tổ chương trình chính là muốn bức chúng ta thử thách nha. Duyệt Duyệt, nếu không chúng ta vẫn là ngồi tàu lượn siêu tốc đi."
"Cậu ổn không?"
"Không ổn cũng phải ổn." Trần Tư Vận đem bài thi trong tay cô bạn vỗ lên trên bàn: "Bỏ đi, tổ chương trình quá độc ác, chúng ta cứ đơn giản thô bạo chút đi."
【 Hắc hắc hắc, tổ chương trình thật biết chơi, lại còn lấy ra bài thi trắc nghiệm. Ai chẳng biết điểm văn hoá của các minh tinh cơ bản đều rất thấp chứ, rất nhiều người đều không làm được. 】
【 Ngay cả khi làm được, đạt tiêu chuẩn cũng rất khó nha. 】
【 Nhìn thấy bài thi này tôi cũng muốn nôn, thi đã hai năm, còn chưa vào bờ*, hu hu hu, thật sự rất muốn khóc. 】
* Nguyên văn 上岸: chỉ việc lên thuyền, ẩn dụ bỏ tà quay về chính nghĩa. Nó cũng đề cập đến các ứng cử viên được nhận sau khi tham gia kỳ thi công chức.
【 Tôi vĩnh viễn đau lòng, lúc trước ngày đêm ôn tập chuẩn bị thi quốc gia, kết quả phỏng vấn cũng chưa vào, cũng may bây giờ công việc cũng không tồi. 】
【 Thi công chức khó như vậy sao? Mẹ tôi bảo học đại học xong cũng đi thi. 】
【 Nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, dù sao lượng câu hỏi rất lớn, kiến thức bao quát, 60 điểm rất khó thi được. 】
【 Tôi thấy từ biểu tình của Kiều Mộc, giống như cũng không khó lắm, các người nhìn cô ấy cười kìa. 】
Có cư dân mạng vừa nói điều này, những người khác đang thảo luận sôi nổi về vấn đề thi công chức cũng không nói chuyện phiếm nữa, nghiêm túc xem chương trình.
Kiều Mộc đã phát hiện ra điều đặc biệt của bài thi, tuy rằng tổ chương trình nói muốn thi đạt tiêu chuẩn, nhưng điểm số của bài thi này khác với hoàn toàn với bài thi thực tế.
Lúc cô tốt nghiệp đại học từng xem qua bài thi của bạn cùng lớp, biết bài thi công chức lượng câu hỏi rất lớn, các câu hỏi trắc nghiệm không phải mỗi câu một điểm, mà rất nhiều câu chia từ 0.5-0.8 điểm.
Mà tờ bài thi này, tất cả đều là câu hỏi trắc nghiệm, mỗi câu đều có giá trị là hai điểm, tức là làm đúng 30 câu là được, sau khi đọc qua câu hỏi trên bài thi, đa số đều không khó.
Cô đã nói sao, tổ chương trình không có khả năng tàn nhẫn như vậy.
"Tâm Nghiên, chúng ta làm bài thi đi, nếu cô sợ, vậy đừng ngồi." Kiều Mộc ân cần nói, thập phần kéo hảo cảm.
Trình Tâm Nghiên miễn cưỡng cười cười, biết mình đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện bản thân, lại bị Kiều Mộc đè bẹp, trong lòng chua xót ghen ghét, nhưng lại bất lực.
"Cô có thể làm được sao? Lần này phải làm đến 60 điểm mới đạt tiêu chuẩn." Trình Tâm Nghiên không thể tin được Kiều Mộc sẽ lợi hại như vậy, ngay cả cô trẻ hơn mình, mới ra xã hội không lâu, vậy cũng không cần phải học tập lợi hại như vậy chứ? Không phải cô là sinh viên một trường tiếng Anh hạng hai thôi sao?
"Lúc cô học đại học từng thi công chức sao?" Trình Tâm Nghiên tò mò hỏi.
Kiều Mộc lắc đầu, ngồi vào ghế tổ chương trình chuẩn bị, ấn bút bi: "Chưa thi, nhưng tôi xem bài thi của bạn cùng lớp. Liền đi theo học một chút."
"Vậy cô có thể bảo đảm làm được 60 điểm?" Trình Tâm Nghiên muốn lừa Kiều Mộc mạnh miệng như mình, sau đó cuối cùng không đạt tiêu chuẩn, tự mình vả mặt.
"Hẳn là có thể." Kiều Mộc không phải cái loại mạnh miệng, chỉ là lời nói đã biểu lộ ra sự tự tin.
Trình Tâm Nghiên lập tức thổi phồng cô, đội mũ chóp cao* cho cô: "Cô nói như vậy, khẳng định là làm được rồi! Mộc Mộc, cô thật là lợi hại! Tôi tin cô có thể, cô chính là thiên tài! Không có gì cô không thể làm!"
* Đội mũ chóp cao: mang hàm ý tiêu cực chê trách một người nào đó không nói thẳng nói thật mà chỉ nói dễ dàng cho nhanh được việc.
Kiều Mộc bị cô ta thổi đến mí mắt giựt giựt, nhìn chằm chằm cô ta đầy ẩn ý, không để ý nữa bắt đầu vùi đầu làm bài thi.
Fans cứng* của Trình Tâm Nghiên, âm dương quái khí khen: 【 Kiều Mộc thật lợi hại, bà chủ lớn mà, có thể không làm được sao? 】
* Nguyên văn 粉随蒸煮: một từ phổ biến trên Internet, có nghĩa là người hâm mộ đi theo ngôi sao yêu thích của mình trong mọi việc.
【 Sao có thể không làm được, không làm được còn có thể làm bà chủ lớn sao? 】
【 Đều nói Kiều Mộc có thể có mối quan hệ bí mật với Cố tổng đó, văn hóa Kim Sư trước đó thuộc sở hữu của tập đoàn Cố thị, hiện tại đang trong tay cô ấy, cũng không biết ở giữa có quan hệ ích lợi gì. 】
【 Chúng ta tag Cố phu nhân tới xem, miễn để chồng mình bị người phụ nữ có ý đồ xấu nhớ thương. 】
Không biết từ đâu mà hiện nay trên mạng có một số cư dân mạng đang nói Kiều Mộc có quan hệ bí mật với Cố tổng.
Đương nhiên, nếu những người này biết Kiều Mộc chính là Cố phu nhân, khẳng định sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Không nói đến mấy cái này nữa, trong chương trình, Kiều Mộc rất nhanh vượt qua bài thi đạt chuẩn 60 điểm, cư dân mạng vừa rồi âm dương quái khí kia bị vả mặt bôm bốp.
Trình Tâm Nghiên cũng không kiểm soát được đen mặt.
Kỳ Anh lập tức chụp màn hình một màn này, cắn ống hút trà sữa nói: "Tớ muốn thu thập toàn bộ gương mặt thật của Trình Tâm Nghiên, chờ ngày chị ta lật xe, đăng nó khắp mọi nơi trên mạng."
Hàn Vi ngồi bên cạnh, chân bắt chéo nói: "Tại sao cậu không cho ông ngoại xem? Chỉ cần ông thất vọng về Trình Tâm Nghiên, người phụ nữ này sẽ không thể được Cố gia các cậu che chở nữa."
"Tớ cũng muốn, nhưng ông ngoại tuổi đã lớn, tớ không muốn vì loại chuyện này mà quấy rầy ông, hơn nữa, đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm bộ mặt thật của Trình Tâm Nghiên, không đủ để triệt để phá vỡ chị ta, phải chờ chị ta lộ ra dấu vết lớn hơn nữa."
"Ai nha, Anh Anh, cậu được đó, cũng sắp trở thành Holmes rồi." Hàn Vi trêu ghẹo.
Kỳ Anh hếch cằm đắc ý: "Còn không phải sao, tớ phải bảo vệ chị dâu thật tốt, cậu thấy chị dâu thật lợi hại, chị ấy là người có văn hoá đấy!"
"Chị Mộc Mộc rất có mị lực, chị ấy không xuất hiện trong chương trình, tớ sẽ không biết chị ấy có mặt ưu tú như vậy." Hàn Vi gật gật đầu.
Hai người tiếp tục xem chương trình.
Sau khi Kiều Mộc biết có thể lấy chiến lợi thẩm thông qua làm bài thi, đối với những hạng mục mà Trình Tâm Nghiên không quan tâm, cô sẽ tự mình làm toàn bộ.
Mức độ ngưu bức* slay* toàn trường, khiến đạo diễn kinh ngạc, không nghĩ tới người đến chương trình bọn họ thật sự là học bá.
* Ngưu bức: một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị.
* Slay: là một từ khá hài hước thường được sử dụng để khen ngợi.
Kiều Mộc cũng lại lần nữa thông qua tri thức của mình dành được sự nổi tiếng và yêu thích lớn nhất, nhân khí hoàn toàn đè bẹp Trình Tâm Nghiên, không biết còn tưởng rằng cô mới là đại minh tinh.
Cứ như vậy, Kiều Mộc đã điền xong các ô trống của nhóm họ vào lúc 1 giờ chiều, đó thật sự là bài thơ mà cô đã đoán trước đó, tên 《 Tầm ẩn giả bất ngộ 》, tác giả là Giả Đảo.
Về phần các nhóm khác, Hạ Tình và Mục Đồng Đồng nhanh nhất mới hoàn thành một nửa, ba nhóm này, khẳng định không thể hoàn thành trước giờ ăn tối.
Tuy nói cảnh quay của họ sẽ nhiều hơn, nhưng Kiều Mộc không tham lam những điều này, cô chỉ vui vẻ khi có thể sớm kết thúc công việc để về nhà sớm, tổ chương trình cũng rất cố gắng lập tức đặt vé máy bay cho các cô trở về.
Thời gian còn nhiều, Kiều Mộc đề nghị chơi lại những trò chơi kích thích, đạo diễn Vương rất tán thưởng nói: "Được, cô muốn chơi thì đi thôi."
"Oh yeah!" Kiều Mộc vui vẻ nhảy dựng lên, hoạt bát chạy tới những trò chơi kích thích đó.
Cái gì tàu lượn siêu tốc, cái gì con lắc lớn, cái gì xích đôi trên cao, hoàn toàn không thành vấn đề với cô, độ hảo cảm của cư dân mạng dần dần tăng lên.
【 A a a, rất thích tỷ tỷ! 】
【 Thích Mộc Mộc, cô ấy thật sự rất tuyệt vời! Không làm ra vẻ, lại bình dân, còn thông minh dũng cảm, thật sự rất thích! 】
【 Kiều tổng thật dũng cảm, tôi cách màn hình thấy những trò chơi đó chân cũng mềm nhũn rồi, cô ấy lại có thể một mình chơi. 】
Hai ngày quay, kết thúc viên mãn.
Kiều Mộc dẫn theo tiểu trợ lý cùng Trình Tâm Nghiên, Tôn Mẫn ngồi máy bay trở về Hải Thành, Cố Hàn Thanh biết hôm nay cô về sớm nên trước khi lên máy bay nói muốn đến đón cô.
Tới sân bay Hải Thành, bốn người từ lối ra VIP đi ra ngoài, nhìn thấy dáng người đẹp trai cao ráo của Cố Hàn Thanh, Trình Tâm Nghiên tiến lên trước, vô cùng kích động hô lên, "Thanh ca."
Cố Hàn Thanh nhàn nhạt gật đầu với cô ta, có chút xa cách.
Trình Tâm Nghiên trái tim bị bóp chặt, chóp mũi bỗng dưng chua xót, hai ngày nay trong chương trình tức giận Kiều Mộc, không nghĩ tới nhìn thấy Cố Hàn Thanh, anh không an ủi mình còn lãnh đạm như vậy.
Hình như từ lần trước dọn khỏi nhà anh, ôm anh từ phía sau, anh liền có cảm giác xa cách với mình, cô ta kỳ thật đoán được khẳng định Thanh ca đã phát hiện ra tình cảm của mình đối với anh.
"Mệt sao?" Cố Hàn Thanh không quá để ý tới biểu tình của Trình Tâm Nghiên, anh nghiêng mắt hỏi Kiều Mộc, Kiều Mộc ngáp một cái: "Có một chút."
"Vậy lên xe đi, ở trên xe ngủ một lát." Tài xế đã đem hai va li từ tay tiểu trợ lý bỏ vào cốp xe, anh tự mình mở cửa xe phía sau cho Kiều Mộc, động tác thân mật xoa xoa tóc cô, "Lên xe đi."
Kiều Mộc "Ồ" một tiếng, phất tay chào Trình Tâm Nghiên, chui vào trong xe.
Cố Hàn Thanh sau đó ngồi vào, còn tiểu trợ lý thì ngồi ghế phụ.
Trình Tâm Nghiên mím môi, vội vàng tiến lại gần hai bước: "Thanh ca, em ngồi xe anh cùng nhau về nhé?"
Cố Hàn Thanh lạnh lùng ném một cái nhìn, cau mày: "Không tiện đường, Tâm Nghiên, xe bảo mẫu của em cũng tới, em ngồi xe mình đi, anh và Kiều Mộc phải đi về."
Anh từ từ nâng cửa sổ, phất tay bảo tài xế lái xe.
Trình Tâm Nghiên ngẩn ngơ nhìn xe anh càng lúc càng xa, nước mắt nói rơi liền rơi, Tôn Mẫn nhíu mày, vội vàng kéo cô ta ngồi vào xe bảo mẫu.
Sau khi ngăn cách với thế giới bên ngoài, chị ta lúc này mới nói chuyện, "Tâm Nghiên, em nói em đấy, yêu như vậy sao có thể lo cho sự nghiệp? Em có biết hai ngày nay em bị Kiều Mộc biến thành cái dạng gì rồi không? Chị nói cho em biết, em hoàn toàn đang làm đá kê chân cho người ta. Nếu còn tiếp tục như vậy, em tham gia cái chương trình tống nghệ này cũng không có ý nghĩa gì!"
"Chị Tôn, bây giờ chị đừng nhắc đến Kiều Mộc nữa, em nghĩ đến cô ta thì lại càng phiền." Trình Tâm Nghiên khó chịu dựa vào cửa sổ, nhìn đường phố bên ngoài.
Tôn Mẫn thở dài: "Được được được, chị tạm thời không đề cập tới nữa, em cứ thoải mái đi, chờ em có tâm trạng, chúng ta sẽ thảo luận cụ thể xem có nên tiếp tục quay chương trình này nữa hay không!"
Kiều Mộc buồn ngủ, ở trên xe liền ngủ thiếp đi, đầu nhỏ gật gù suýt nữa va phải cửa kính xe.
Cố Hàn Thanh vội vàng ngồi gần lại, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên vai mình.
Kiều Mộc tìm được điểm chống, thoải mái cọ cọ, trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm, lập tức cọ vào chiếc áo khoác đắt tiền của Cố Hàn Thanh, nhưng Cố Hàn Thanh không để ý, ngược lại ánh mắt ôn nhu giúp Kiều Mộc vén tóc mái che mặt.
Tới nhà, cô vẫn không tỉnh, Cố Hàn Thanh gọi một tiếng, cô không nhúc nhích, nghĩ nghĩ, anh xuống xe trước, sau đó ôm ngang cô lên.
Trần quản gia tới cửa đón, "Tiên sinh, phu nhân ngủ rồi sao?"
"Ừm, tôi ôm cô ấy lên lầu ngủ trước."
"Được, tôi ấn thang máy cho tiên sinh." Trần quản gia đi một mạch theo tới phòng ngủ, giúp Cố Hàn Thanh mở cửa.
Đặt Kiều Mộc lên giường, cô gái đột nhiên có chút bừng tỉnh, nhưng lại mơ mơ màng màng, "Trang điểm, có trang điểm, sẽ làm bẩn."
Cố Hàn Thanh liếc mắt nhìn bộ quần áo bị làm bẩn của mình, anh nói: "Tôi giúp em tẩy trang."
Dứt lời, cô gái nháy mắt chìm vào ngủ say.
Cố Hàn Thanh: "......"
Nhịn không được buồn cười, nhéo xuống khuôn mặt nhỏ của cô: "Sai người khác thật giỏi."
Trần quản gia giúp đặt một chiếc ghế dựa mềm ở mép giường, Cố Hàn Thanh đặt đầu Kiều Mộc lên, sau đó anh quay đầu hỏi Trần quản gia: "Ông biết tẩy trang không?"
Trần quản gia hơn 50 tuổi: "...... Tiên sinh, ngài cảm thấy tôi biết làm sao?"
Cố Hàn Thanh: "...... Thôi được rồi, tự tôi tìm cách hướng dẫn."
Trần quản gia: "Tiên sinh, nếu không tôi đi hỏi mấy bảo mẫu một chút?"
"Không cần, để tôi làm, tôi thấy cô ấy từng làm rồi." Cố Hàn Thanh lười làm phiền bảo mẫu, phất tay bảo Trần quản gia ra ngoài trước, ngay sau đó cởi áo khoác, đi tìm nước tẩy trang và bông tẩy trang của Kiều Mộc, làm theo từng bước của hướng dẫn.
Làm rất cẩn thận, phía sau lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, không biết còn tưởng rằng anh đang làm phẫu thuật.
Làm xong, lại dùng khăn mặt dùng một lần lau mặt cho cô gái, rồi đắp mặt nạ cho cô.
Đặt báo thức 15 phút, anh có chút mệt ngồi bên cạnh cô gái, rũ mắt nhìn chằm chằm cô: "Kiều Mộc, em cố ý hả?"
Trả lời anh chỉ có tiếng hô hấp đều đều.
Cố Hàn Thanh xác định cô gái này thật sự ngủ say rồi.
Hết 15 phút, anh gỡ mặt nạ, ném vào thùng rác, rồi rửa mặt cho cô, lúc này mới đặt cô lên giường, để cô ngủ một cách thoải mái.
Anh đi xuống lầu ăn cơm.
Một giấc ngủ này của Kiều Mộc liền một mạch ngủ tới 10 giờ tối, lúc tỉnh lại, hoảng hốt cho rằng bản thân lại xuyên qua, lẩm bẩm ra tiếng: "Đây là nào?"
"Trong nhà, không nhớ sao?" Cố Hàn Thanh mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Kiều Mộc hơi giật mình, nhìn xung quanh một lượt, rốt luộc xác định mình quả thật đã về nhà, nhưng ký ức của cô chỉ dừng lại lúc lên xe ở sân bay.
Cô chỉ chỉ chính mình, "Tôi lên như thế nào? Sao một chút ấn tượng tôi cũng không có."
"Tôi ôm em, không nhớ sao?"
"A, cái gì?" Kiều Mộc trợn to mắt.
Cố Hàn Thanh cười khẽ, "Không chỉ như vậy, tôi còn tẩy trang cho em, em nói xem, em muốn cảm ơn tôi thế nào?"
"Tẩy trang?" Kiều Mộc lập tức sờ sờ mặt mình, đích xác rất thoải mái, cô nghẹn họng ngây người, nhìn trên dưới Cố Hàn Thanh, trong lòng có một loại cảm xúc kích động khác thường, có thẹn thùng, nhưng cũng rất vui, cô lập tức cười xán lạn nói: "Ông chủ, anh thật tốt, cảm ơn anh nha!"
"Chỉ như vậy?" Cố Hàn Thanh nhướng mày.
Kiều Mộc nói: "Vậy anh còn muốn thế nào? Tôi mời anh ăn gì? Hay tặng anh lễ vật?"
Nói đến lễ vật, Cố Hàn Thanh mới nhớ tới lễ vật mà mình đã chuẩn bị, "Em bình tĩnh."
Dứt lời, dưới ánh mắt nghi hoặc của Kiều Mộc, anh đi vào phòng để quần áo, không bao lâu sau lấy ra một hộp quà vô cùng lộng lẫy: "Tặng cho em."
Kiều Mộc kinh ngạc: "Đây là cái gì?"
"Tự mình mở ra xem đi." Cố Hàn Thanh không chịu nói rõ.
Kiều Mộc tim đập nhanh, liếc mắt Hàn Thanh một cái, cúi đầu, nóng nóng tháo nơ con bướm, ông chủ là kẻ có tiền, anh tặng lễ vật khẳng định rất xa hoa, lần trước khiến cô
kinh ngạc là nhẫn trứng bồ câu, lần này không biết sẽ là cái gì.
Vòng cổ đá quý? Siêu xe? Đồng hồ nổi tiếng? Biệt thự?
Kiều Mộc kích động nha! Lúc mở nắp, khóe miệng như chạm đến cái ót, nhưng khi mở ra, nhìn thấy bên trong là hai khối Rubik, cô một trán đầy dấu chấm hỏi:????
Đây là cái gì thế?
Cô ngẩng đầu, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Ông chủ, sao anh tặng tôi cái này?"
Hay là bên trong còn giấu cái gì, kim cương, hoặc là đá quý cực lớn?
Nghĩ, cô cầm lên lắc lắc, hy vọng nghe thấy tiếng bên trong, nhưng thật đáng tiếc, không có.
Hơn nữa Cố Hàn Thanh ngồi bên cạnh, dùng một giọng rất vừa lòng nói với cô: "Thích sao? Chúng ta so tốc độ một lần đi?"
Kiều Mộc:????
Cô đầu óc tràn đầy châu báu kim cương, anh lại muốn cùng cô thi đấu?
Cho nên nói, chung quy là cô nghĩ nhiều sao?
Hu hu hu, là cô nông cạn, cô nhận sai.
Sự lãng mạn của đàn ông khối tự nhiên* cô không hiểu, thật sự không hiểu!
* Nguyên văn 理科男: có nghĩa là một chàng trai hoặc người đàn ông có chuyên ngành đại học là toán học, vật lý, hóa học, sinh học và các môn học khác.
Cũng may ông chủ trừ là học sinh giỏi khoa học tự nhiên ra, còn ra tay rất hào phóng: "Thắng tôi, tôi cho em 100 triệu, thua, tôi vẫn cho em 100 triệu......"
Kiều Mộc tâm tĩnh lặng rốt cuộc bốc cháy lên, cô ngẩng đầu, không chút nghĩ ngợi dùng sức gật đầu: "Được, thành giao!"
Cố Hàn Thanh chưa nói xong, nói tiếp: "Nhưng em phải cùng tôi hẹn hò một ngày."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]