Minh Lạc nghe thế nở nụ cười, thế nhưng nụ cười này bên trong đau đớn lại đã mất bóng dáng, móng tay của nàng ghim trên cánh tay Triệu Thành, sau cơn đau mới thở hào hển đứt quãng nói: "Ân, vương gia, thiếp muốn nhìn thấy hắn, rất muốn rất muốn, lần này, thiếp nhất định sẽ không để cho hắn một mình, lẻ loi trơ trọi rời đi. Vương gia, chàng lưu tại nơi này với thiếp được không, chàng không ở đây, thiếp sẽ có một ảo giác, vắng vẻ, thật giống như trước đây,khi tỉnh lại cũng chỉ có một mình, lạnh như băng, lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy dày vò thống khổ, liền tình nguyện một mực không tỉnh lại."
Nàng nói có chút hỗn loạn, Triệu Thành nghe vào tai như là một mũi tên xuyên thẳng vào ngực mình, sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn không hỏi nàng câu trước nghĩa là gì, chỉ nói: "Tốt, a Lạc, nàng đừng ngủ, ta sẽ luôn ở đây bồi nàng, về sau cũng một mực bồi nàng, chúng ta rất nhanh có thể nhìn thấy con của chúng ta."
"Ân." Nàng cười với hắn, đưa tay sờ mặt của hắn, trên mặt có chút hoảng hốt, thấp giọng nói, "Vương gia, thiếp cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ, nếu bất tỉnh là như thế thì bất tỉnh cũng tốt."
Nàng nhìn hắn thấy khi khi nghe nàng nói biểu lộ của hắn kéo căng ra, cười cười, nhắm mắt lại mở ra nói, "không, là không muốn ngủ." Lúc này tươi cười khôi phục chút nghịch ngợm ngày thường, giống như khôi phục một ít khí lực.
tâm Triệu Thành nới lỏng một chút, hôn tay của nàng, liền nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-thich-chi-nu/1471572/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.