Mấy hôm ấy dở giời, chẳng hiểu sao bà nội Gia Văn bỗng dưng kêu đau người. Bà đã ngoài chín chục tuổi cho nên một câu đó cũng đủ làm cả nhà lo đến sốt sắng hết lên. Những ngày đấy, Gia Văn và Lâm Khanh vẫn thường xuyên lui tới thăm bà. Sáng nào nhìn vào trong phòng, cũng thấy hai người đang ngồi ở bên trong.
Sáng hôm ấy, đích thân Lâm Khanh nấu cháo gà đem lên phòng cho bà nội Gia Văn. Khi mở cửa ra, anh thấy cậu cũng đang ngồi trong phòng giúp bà đánh gió. Lâm Khanh mỉm cười một cái, đem bát cháo nóng hổi đặt xuống trên bàn gỗ. Lúc này, bà nội không quấn khăn lụa đen. Mớ tóc dài búi gọn sau đầu lộ ra màu sắc bạc trắng như dây cước.
"Bà ạ, hôm nay trời hơi lạnh, bà ăn ít cháo đi! Cháo này nấu bằng nước ninh xương gà, tốt cho xương, cháu nghĩ bà sẽ thích."
Gia Văn nhỏ nhẹ nói, dùng hai tay đỡ bà nội ngồi dậy. Bàn tay nhăn nheo của bà phất khăn tay, đôi mắt liếc nhìn bát cháo nóng để trên bàn. Thấy Lâm Khanh vẫn đứng yên không chịu ngồi, bà ho nhẹ hai tiếng, ý nhị dùng khăn che miệng đi. Bà nhìn về phía bàn tay đang đặt trên tấm chăn mỏng của mình, nói.
"Cứ ngồi xuống đi, vào trong phòng ngủ không nên đứng. Cháo này bà chưa ăn, nhưng ngửi mùi rất thơm. Trông cháu thành thạo như vậy, không hổ Gia Văn nhà này cứ khen cháu chăm bệnh khéo mãi."
Lâm Khanh mỉm cười dùng thìa múc cháo. Anh cẩn thận thổi cho nguội rồi đưa đến trước mặt bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-them-ai-hat-mua-bay/1054406/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.