Đi vào trong nhà, Gia Văn nhìn quanh một hồi, khi thấy Lâm Khanh không nói gì mới từ từ ngồi xuống trên ghế sopha trong phòng anh. Anh cũng nhìn cậu, đi tới đi lui rồi thở dài một tiếng. Cuối cùng, vẫn là hai người mặt đối mặt chăm chú nhìn nhau. Vẻ mặt Gia Văn thản nhiên huýt sáo khiến cho Lâm Khanh đang vô cùng căng thẳng cũng phải nén tiếng cười. Cửa ban công đã mở, rèm che cửa sổ cũng được kéo lên. Bên ngoài, mặt trời đã lên cao, muôn ngàn tia sáng chiếu vào khiến căn phòng nhỏ tràn đầy ánh nắng vàng ươm rạng rỡ.
"Lần sau, đừng có đi lên bằng cách ấy nữa. Dù thế nào, cậu cũng nên gọi cho tôi. Tôi không hề muốn cậu bị thương chút nào."
Gia Văn gật gù, chất giọng vẫn đầy vẻ điềm nhiên.
"Chỉ cần sau này anh đánh thêm một cái chìa khóa nhà cho em. Em thề là mình sẽ không bao giờ cần dùng đến cách này nữa."
"Cậu...."
Lâm Khanh cứng họng, khuôn mặt không ngừng nóng lên. Cái câu này, so với "chúng ta cùng sống chung đi", có gì khác nhau không?
Gia Văn nhìn thấy biểu cảm anh như vậy, trên môi liền tủm tỉm cười. Cậu rón rén đi tới, dịch người vào sát bên cạnh anh. Bàn tay thon mềm mại nắm lấy cổ tay anh thoạt nhìn dịu dàng, nhưng thật ra lại như đang muốn siết cho anh không thể nào cựa quậy. Gia Văn từ bên vai say mê nhìn anh, cố gắng kéo thật dài tông giọng của mình.
"Anh Khanh, anh cũng thích em mà, đúng không?"
"....."
"Nếu không thì anh thích ai? Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-them-ai-hat-mua-bay/1054345/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.