Chương 116: Điều ước. Dưới ánh nắng rực rỡ, viên kẹo kia vẫn đang nhè nhẹ toả sáng lấp lánh trên tay Nhiễm Văn Ninh. Rồi bỗng dưng, cậu chợt buông một tiếng thở dài thườn thượt. Vốn dĩ cậu cũng chẳng muốn làm khó Yến Lân đâu, cơ mà cái tên này đã gây ra một nùi chuyện động trời chẳng kể sao cho hết được, mấy cái chuyện này cứ mãi tích tụ dần dần rồi sau đó hoá thành một cục tức chèn ngang cổ họng cậu vậy đó. “Hình như cậu cũng chẳng biết tôi đang tức cái gì đâu, có phải không.” Vừa trả viên kẹo kia lại cho Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh vừa hỏi như thế. Yến Lân nhận lại viên tinh thể trên tay người nọ, xong xuôi mới buông tay cậu ra mà rằng: “Cậu không thích tôi giấu giếm cậu.” “Dữ ta, cậu biết nhiều ghê ta.” – Nhiễm Văn Ninh cạn lời thật sự. Nghe xong, Yến Lân bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu, xong xuôi mới phán một câu như sau: “Sao tự nhiên cậu khó tính quá vậy.” Nhiễm Văn Ninh đột nhiên chẳng muốn nhìn ngắm bầu trời trong xanh của giấc mộng này nữa mà lại xoay sang nhìn về phía Yến Lân, trong lúc đó, đôi mắt cậu dường như cũng toát lên đôi nét kiên định. Rồi sau đó, cậu nhẹ nhàng cúi người xuống, xong xuôi mới hỏi đứa bé trước mắt mình rằng: “Cậu có muốn biết vì sao tôi lại khó tính tới vậy không?” “Vì sao thế?” – Yến Lân xuôi theo ý cậu. Nghe hỏi, Nhiễm Văn Ninh mới bình tĩnh đáp: “Vì tôi ghét nhất là khi cơ hội được bày sẵn ra ở trước mắt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-hien-thuc/3950619/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.