Chương 1 1 3: Xác thực. “Chào buổi tối.” Nhiễm Văn Ninh trả lời như thế. Trong lúc nhìn về phía Yến Lân, cậu có để ý thấy anh đang âm thầm quan sát cổ tay mình, vậy nên cậu lại phải lặng lẽ giấu nhẹm chúng ra sau lưng. Thấy thế, Yến Lân bèn bắt lấy bàn tay trái của cậu ngay. Sau khi anh lật bàn tay kia lên, đập vào mắt anh là một vài vết thương đỏ chót trông đến mà khiếp người đang đan xen ngang dọc trên cổ tay trắng nõn của cậu. Vừa dán mắt vào các vết trầy kia, Yến Lân vừa hỏi: “Từ đâu ra đây?” “Chả biết nữa, thấy rồi mới biết bị thương đấy chứ.” – Vừa đáp, Nhiễm Văn Ninh vừa rút bàn tay của mình về, sau đó mới nhẹ nhàng s* s**ng cổ tay mình trong chốc lát. Trong mộng, mấy vết trầy trên tay cậu sờ lên thấy trơn nhẵn, trong khi ngoài đời thì chúng lại gồ ghề, lồi lõm hơn nhiều lắm. Chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài thì trông Yến Lân vẫn khá ung dung cứ như chẳng buồn để tâm cho lắm, thế nhưng câu hỏi tiếp theo đã bán đứng anh: “Là do có ai đó làm gì cậu à?” “Chắc tự tôi làm mình bị trầy đó, cơ mà tôi cũng chả biết nữa.” Sau khi dứt lời, Nhiễm Văn Ninh lại tuỳ ý ngồi xuống băng ghế ban nãy một lần nữa, và rồi vừa nhìn Yến Lân, cậu vừa tuôn ra một tràng: “Tôi theo Trì Thác vào trong mộng cảnh sân nhà của ổng một chuyến. Cái mộng cảnh đó khó lắm, tụi tôi đi tới tầng thứ năm là hết đát rồi, nhưng Trì Thác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-hien-thuc/3950616/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.