Chương 1 1 2: Bệnh viện. Ngô Côn Phong cứ thế cắm cọc tại kí túc xá để trông chừng tận mấy ngày liền. Kể từ khi hay tin rằng Nhiễm Văn Ninh cần phải lén lút đặt chân vào một mộng cảnh cực kì nguy hiểm, cậu ta vẫn luôn kè kè bên cạnh tên bạn chí cốt của mình mãi như thế. Để phòng hờ, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn tuồn cho cậu ta số liên lạc của Hạng Cảnh Trung, xong xuôi còn dặn cậu ta rằng nếu đụng chuyện thì gọi ngay cho nguyên đội trưởng đội thứ hai giùm mình. Ngoài hiện thực, Nhiễm Văn Ninh ngủ rất say sưa, nhìn từ bên ngoài thì chẳng ai hay biết cậu đang như thế nào cả. Trong suốt quãng thời gian trông chừng tên bạn mình, Ngô Côn Phong vẫn luôn đắn đo tự hỏi rằng liệu mình có nên nói cho Hạng Cảnh Trung nghe vụ này hay không, vì dù sao cậu ta cũng chả phải bác sĩ, lẽ dĩ nhiên là cậu ta sẽ chẳng biết Nhiễm Văn Ninh đang lăn ra ngủ hay lạc lối xừ nó mất rồi. Hên sao ngay khi cậu ta định đánh tiếng cho một ai đó, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên cựa quậy. “Cậu có sao không?” Vừa hỏi, Ngô Côn Phong vừa lật đật chạy lại để kiểm tra tình trạng của cậu. Nhiễm Văn Ninh khẽ híp mắt nhìn cậu ta trong chốc lát, xong xuôi mới khàn giọng bảo: “Chưa lạc lối đâu, nhưng mà không được khoẻ lắm, cậu gọi Hạng Cảnh Trung giùm tôi, xong nhờ ổng kêu bác sĩ qua khám cho tôi với.” Vừa mới dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã tiếp tục lăn quay ra ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-hien-thuc/3950615/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.