Chương 109: Vườn Eden, mười sáu.  Các chùm mây đen âm u có lớn có nhỏ đang tụ tập về cùng một chỗ rồi cứ thế gộp lại thành một vòng xoáy đen ngòm nhấp nhô trên nền trời.  Một vài tia chớp có màu vàng sáng đôi lúc lại chớp tắt lưa thưa giữa các tầng mây đen kịt cứ như thể những lớp nhân bánh. Nếu chỉ ngó chừng một khu mây đen kìn kịt kia thì hẳn nơi này sẽ đổ mưa sớm thôi, thế nhưng phần trời đang bao bọc cả một khu vực âm u ngột ngạt ấy lại sáng sủa và trong vắt không một gợn mây, sắc độ xanh biếc mát mắt ấy thoạt trông hoàn toàn khác biệt so với sắc độ tối om ở chính giữa.  Ở nơi đang chực đổ mưa, đám thiên thần nhỏ vẫn còn đang duỗi dài các đầu ngón tay bụ bẫm cùng hằng hà sa số các điểm sáng chi chít mang theo thuộc tính của “Vườn Eden”. Chiếc võng ánh sáng ấy là dấu hiệu của một mối nguy tiềm tàng, là màn hiện thân sắp sửa của sự lạc lối, hiểm nguy dường như chỉ cách vị khách lạ mặt kia chưa đầy một gang tay mà thôi.  Hình như mình lại có cơ hội được trải nghiệm cảm giác bồi hồi bên bờ sinh tử nữa rồi, Nhiễm Văn Ninh thầm nghĩ như thế. Đã rất nhiều lần cậu từng dừng chân trước ngưỡng cửa lạc lối, vậy nên với cậu, thứ cảm giác này vẫn luôn rất đỗi quen thuộc.  Chỉ trong một chớp mắt ấy, cậu lại nhớ đến rất nhiều chuyện khác nhau. Cậu biết rằng mấy tầng mây âm u trên trời là do một tay năng lực 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-hien-thuc/3950612/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.