Chương trước
Chương sau
Edit: zhuu

Chương 1:

Nửa phút trước Lâm Nhiên mờ mịt ngồi trên sofa, tay nắm chặt cổ áo mình, ngửa đầu nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi xa lạ đang khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ.

Đó là một chàng trai trẻ lớn hơn Lâm Nhiên mấy tuổi, cơ thể thon dài, ăn mặc hết sức giản dị, quần áo trên người không hề giống với đám người mà bình thường Lâm Nhiên tiếp xúc.

Hai người bốn mắt chạm nhau, biểu cảm của Lâm Nhiên khiếp sợ, miệng há to có thể phát ra tiếng hét bất cứ lúc nào. Thái độ của Lý Triết lại bình tĩnh, dường như là bị Lâm Nhiên trừng đến mức không biết làm sao, cuối cùng mở miệng nói chuyện: "Rạng sáng đêm qua cậu uống say ở quán bar, dùng app gọi xe gọi tôi, tôi là tài xế."

Đêm qua?

Lâm Nhiên say rượu đau đầu, nhất thời không nhớ ra chuyện đêm qua.

Tài xế trên app gọi xe?

Nhìn quanh phòng khách không lớn, gia cụ đơn giản, thu dọn sạch sẽ, nơi vốn dĩ nên để một cái TV thì lại trưng một cái tủ sách, trên kệ có khá nhiều sách.

Lâm Nhiên không để ý đến lời nói của người đàn ông, kéo chăn trên người mình ra, cúi đầu kiểm tra quần của mình, có vẻ như không có người cởi quần áo của cậu ra-- nếu như có người động qua rồi lại mặc vào cho cậu thì chắc cậu cũng không phát hiện được, ể, hình như cơ thể cũng không có cảm giác kì lạ gì.

Chắc là đối phương không làm gì cậu nhỉ?

Không được, cậu phải kiểm tra thân dưới đã rồi hãy xem xét có nên báo cảnh sát không.

"Nhà vệ sinh ở đâu?" Lâm Nhiên đứng dậy, tỏ vẻ bình tĩnh.

Lý Triết hấc cầm chỉ hướng, y nói: "Đêm qua tôi đưa cậu đến tiểu khu Hoa Vân, vốn định ném cậu ở đó mặc kệ nhưng cậu cứ túm lấy tay tôi không buông. Nếu cậu còn có nghi ngờ gì thì tôi cùng cậu đến cổng tiểu khu xem camera theo dõi."

Lòng dạ Lâm Nhiên rối bời cũng chẳng nghe được phía sau Lý Triết nói gì hơn nữa cậu cũng không tin lời người lạ nói.

Chính mình đi vào nhà vệ sinh, khóa kín cửa, Lâm Nhiên hít sâu, bắt đầu cởi quần áo ra, kiểm tra cơ thể kỹ càng, xác nhận trên người không hề có bất luận một dấu vết bị xâm phạm nào, thần kinh căng thẳng của cậu mới có thể thả lỏng.

Lâm Nhiên gọi điện cho bạn bè đã uống rượu cùng mình, lúc này cậu đã nhớ ra chuyện đến bar uống rượu.

"Phải đó, tôi say mèm luôn, không thì hỏi anh làm gì?"

"Sao anh có thể bỏ lại kẻ say sỉn là tôi rồi một mình bỏ đi thế? Gì cơ? Tối qua tôi uống không nhiều lắm?"

"Tôi cũng không biết sao lại say như vậy nữa."

"Ê, đừng có dọa nha, sao tôi có thể bị người ta bỏ thuốc vào rượu được hả!"

Giọng nói của Lâm Nhiên không tự chủ được mà cao lên, tuy là cách một cánh cửa nhưng giọng vẫn truyền ra ngoài. Lần đầu tiên Lâm Nhiên gặp loại chuyện thế này, say đến mức hồ đồ, thậm chí tại sao lại tỉnh dậy ở nhà người khác cũng không nhớ được.

Cửa bị gõ vang, gián đoạn cuộc trò chuyện của Lâm Nhiên. Lâm Nhiên mở cửa, nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái áo đưa đến trước mặt cậu, giọng nói lạnh nhạt: "Nếu không có chuyện gì nữa, mời cậu rời đi."

Nhận ra đó là áo khoác của mình, Lâm Nhiên cầm lấy. Cậu đang vô cùng hối hận, nếu là bị bỏ thuốc thật vậy thì người đàn ông xa lạ trước mặt này đáng nghi nhất.

Lén bỏ thuốc vào rượu của người khác, chờ đối phương bất tỉnh nhân sự thì mang người ta về nhà thực hiện hành vi phạm tội, loại chuyện này đúng là cũng có.

Lâm Nhiên mặc áo khoác vào, ngẩng đầu chất vấn: "Anh nói anh là tài xế trên app gọi xe, anh có chứng cứ không?"

Lý Triết không chút hoang mang lấy điện thoại ra, thao tác mấy cái rồi quay màn hình điện thoại về phía Lâm Nhiên bên trên có thông tin của tài xế và chiếc xe, tài xế tên: Tài xế Lý.

"Nhớ thanh toán tiền xe." Lý Triết không kiên nhẫn mà thu điện thoại về.

Chẳng lẽ trong xã hội này thật sự có người tốt bụng vậy à?

Liếc nhìn gương mặt lạnh như băng nhưng lại nhiệt tình kia, Lâm Nhiên im lặng.

Im lặng lấy điện thoại của mình ra, mở app gọi xe, phát hiện mình đúng thật là còn một đơn chưa thanh toán, ảnh đại diện đúng thật là vị tài xế Lý đang đứng trước mặt này.

Nửa phút sau.

Lâm Nhiên dùng sức nắm lấy tay Lý Triết, lớn tiếng nói cảm ơn: "Thật sự rất xin lỗi anh! Tại tôi nghĩ bậy nghĩ bạ nên mới hiểu lầm, cảm ơn tài xế Lý đã tốt bụng mang tôi về nhà."

Thấy đối phương cười có vẻ hơi miễn cưỡng, Lý Triết lạnh nhạt: "Không cần cảm ơn."

Nhìn thấy đối phương cười đến mức khom lưng ôm bụng, có hơi không đúng lắm Lý Triết nhíu mày: "Cậu lại làm sao đó?"

Lâm Nhiên quỳ gối xuống đất, tay nắm chặt thấp giọng than: "Đau quá à."

"Gì cơ?" Lý Triết không nghe rõ, hạ thấp cơ thể xuống, lại gần Lâm Nhiên.

"Hôm qua tâm trạng không tốt, chưa ăn gì đã uống rượu, ui da đau bụng quá...." Dạ dày vốn dĩ đã không tốt thế mà lại đói đến mức dạ dày co rút, cơ thể Lâm Nhiên gần như quỳ rạp dưới sàn, sắc mặt tái nhợt.

Mì trứng thơm lừng đặt trước mặt, Lâm Nhiên nhận lấy đũa nói một tiếng cảm ơn, vùi đầu vào hùng hục ăn mì, dáng vẻ ấy giống y như là quỷ đói.

Mì trứng vô cùng đơn giản, bên trên bỏ chút hành lá, kiểu món ăn này bình thường Lâm Nhiên chẳng thèm ngó đến nhưng lại không chịu được đói bụng á.

Quả nhiên là không ăn một bữa đói run cả người mà.

Ngấu nghiến ăn xong một bát mì to, thậm chí nước canh cũng húp không thừa lại giọt nào, Lâm Nhiên sờ sờ cái bụng hơi nhô ra của mình, lúc này mới thấy có hơi ngại mà cười thẹn thùng.

Lâm Nhiên môi đỏ răng trắng, dáng vẻ lúc mỉm cười vô cùng đẹp, Lý Triết nhìn mà ngẩn ngơ.

Rạng sáng đêm qua, chính là chủ nhân của gương mặt tươi cười như vậy quấn lấy Lý Triết không buông, rõ ràng hai chân loạng choạng, đi đường cũng không thẳng nổi thế mà lại nhất quyết muốn đi theo Lý Triết.

Dời ánh mắt ra khỏi người Lâm Nhiên, xua đi ký ức phiền lòng đêm qua, Lý Triết cúi đầu ăn mì.

"Thật sự rất cảm ơn anh, tài xế Lý."

Đẩy ghế dựa ra, Lâm Nhiên đứng thẳng dậy, nghiêm túc cúi người với Lý Triết, nho nhã lễ độ. Sau khi lấp đầy bụng, sắc mặt Lâm Nhiên hồng hào, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh lên.

"Không chỉ cho tôi ở một đêm mà còn không so đo hiềm khích trước đó làm bữa sáng cho tôi ăn, đây là lần đầu tiên tôi gặp được người tốt như tài xế Lý vậy đó!" Sự cảm kích của Lâm Nhiên phát ra từ tận đáy lòng, phát một tấm thẻ người tốt cho Lý Triết, lúc này dạ dày cậu không làm ầm ĩ nữa, cảm giác ăn no thật tốt.

"Lý Triết." Lý Triết báo tên của mình, cứ gọi là tài xế Lý mãi, y cứ có cảm giác mình bị gọi già luôn rồi.

"A, tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên Lâm Nhiên, Lâm trong rừng rậm, Nhiên trong tự nhiên." Lâm Nhiên nhiệt tình bắt lấy một tay Lý Triết, dùng sức nắm lấy.

Lý Triết để ý thấy tay của đối phương rất mềm.

Rủ tay ra, Lý Triết gật đầu, ý bảo y đã biết.

Lâm Nhiên thấy thái độ của Lý Triết vẫn lạnh nhạt như thế, nghĩ thầm trước đây mình hiểu lầm y, chắc là y vẫn còn đang giận.

Lý Triết đề nghị: "Tôi đưa cậu về, đến phòng giám sát của tiểu khu cậu, mở camera theo dõi lúc 1 giờ khuya hôm qua."

Quân tử thản nhiên, bị người ta hiểu lầm là biến thái, y khó mà nói không để ý được.

"Tôi..." Lâm Nhiên đã không còn nghi ngờ Lý Triết từ lâu rồi hơn nữa trong lòng cậu hổ thẹn, cậu cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Hả?" Lý Triết đến gần, nhướng mày.

"Xin lỗi anh." Lâm Nhiên chân thành xin lỗi.

"Tôi chấp nhận." Lý Triết trả lời.

Hai người trước sau ra cửa, cùng nhau đứng chờ thang máy, Lý Triết đeo balo đựng máy tính, đeo mắt kính, ăn mặc chỉnh tề. Thang máy đến, cả hai đi vào trong, ở trong không gian không lớn im lặng không nói gì, mỗi người đứng một bên, Lâm Nhiên đánh giá Lý Triết qua gương, phát hiện người này có đôi môi mỏng, dung mạo khí khái, sống mũi cao thẳng.

Dáng Lâm Nhiên không lùn nhưng Lý Triết còn cao hơn cậu nửa cái đầu, có một đôi chân dài thẳng tắp.

"Anh phải đến công ty đi làm à?" Lâm Nhiên nhịn không được lòng hiếu kỳ.

"Ừm." Mặt Lý Triết không có biểu cảm gì, đứng thẳng.

Lâm Nhiên nhìn chằm chằm số tầng đang thay đổi, hỏi thử: "Nói vậy là anh làm hai việc hả? Ban ngày anh đi làm, ban đêm lái xe trên app gọi xe?"

Ánh mắt y dừng lại trên đôi giày vạn tệ mà Lâm Nhiên mang, giọng nói Lý Triết nhàn nhạt: "Cuối tuần rảnh rỗi tôi sẽ lái xe trên app gọi xe."

Đêm qua Lý Triết không để ý Lâm Nhiên là con nhà giàu, sáng nay mới phát hiện trên người tên nhóc này toàn là hàng hiệu.

"Lý Triết, anh làm ở công ty nào thế?" Lâm Nhiên cố gắng làm cho ngữ khí của mình thưa thớt bình thường, để việc tìm hiểu đời tư người khác như này không còn vô lễ vậy nữa.

"Công nghệ Đỉnh Thăng."

Vẫn là câu trả lời ngắn gọn.

"Úi!" Lâm Nhiên kinh ngạc.

Lý Triết khó hiểu, ngước mắt nhìn về phía Lâm Nhiên.

"Ờm... không có gì." Biểu cảm của Lâm Nhiên có hơi kỳ lạ.

Thang máy đến bãi đỗ xe, Lý Triết mở cửa cho Lâm Nhiên lên xe, đường y đi làm đi ngang qua tiểu khu Lâm Nhiên ở, thuận tiện chở Lâm Nhiên một đoạn.

Ghế sau xe có mùi ẩm ướt, trên đệm vẫn còn vệt nước chưa khô, hình như là dính lên thứ gì đó dơ sau đó được người ta dùng khăn lau.

"Đêm qua cậu nôn ở ghế sau."

Lý Triết nhìn phía trước, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

"Xin lỗi nha! Tôi say rượu không tỉnh táo! Tôi gửi anh tiền rửa xe." Lâm Nhiên chắp tay trước ngực, mặt mày hổ thẹn, hai má đỏ lên.

Không nhận được bất kỳ đáp lại nào, Lý Triết chuyên tâm lái xe, Lâm Nhiên len lén đánh giá bóng dáng đối phương. Anh chú ý thấy cổ tay đối phương đeo một cái đồng hồ thông minh, kiểu dáng rất bình thường, đối với Lâm Nhiên mà nói thì là kiểu đồng hồ rẻ tiền.

"Lý Triết, anh thường lái xe trên app gọi xe ở tuyến đường Tân Nam à?"

Lâm Nhiên quay mặt về phía cửa sổ xe, nhìn đường phố ngựa xe như nước.

Chờ một lúc lâu mới nghe được giọng Lý Triết bên kia, ngữ khí nhẹ nhàng: "Bên đó nhiều đơn, có điều đều là đoạn đường ngắn, ít tiền, bình thường tôi đều không qua đó."

Ánh mặt trời chiếu lên người Lý Triết, tóc của y giống như là đang phát sáng.

Giữa hai người không còn xa lạ nữa, dường như Lý Triết đã chấp nhận tất cả mọi thứ đã xảy ra trong đêm qua và sáng hôm nay, ngữ khí khi nói chuyện của y hòa nhã không ít.

"Cho nên là hôm qua anh vừa lúc đưa khách đến đường Tân Nam sau đó nhận được đơn của tôi à-- anh cũng xui ghê." Lâm Nhiên bật cười, nụ cười ấy có thể gọi là rạng rỡ.

"Khụ khụ, tôi không có ý đó, ý tôi là tôi rất may mắn... Rất vui được gặp anh!"

Đây là lời nói thật lòng của Lâm Nhiên, không có chút giả dối nào.

Lý Triết nhíu nhíu mày, thế nhưng y lại không cảm thấy được vui.

Thấy biểu cảm nghiêm túc của Lý Triết, Lâm Nhiên im lặng, không dám nói thêm gì nữa.

Xe lái đến gần tiểu khu Hoa Vân mà Lâm Nhiên ở, Lâm Nhiên xuống xe, lại nói cảm ơn với Lý Triết, Lý Triết gật đầu rồi lập tức lái xe đi.

Gió thu mát lạnh thổi đến, Lâm Nhiên nhìn theo xe Lý Triết rời đi.

Đi về phía cổng lớn của tiểu khu, Lâm Nhiên ngẩng đầu nhìn camera gắn trên cổng, nghĩ thầm: Có cần thuận tiện đến phòng giám sát cái không nhờ? Tra camera lúc 1 giờ sáng hôm qua?

Lâm Nhiên đã không còn nghi ngờ Lý Triết nữa chỉ là cảm thấy kỳ lạ, theo như Lý Triết nói thì hôm qua mình say xỉn quấn lấy y, cậu thật sự không tưởng tượng ra được, tình huống đó sẽ như nào?

Bảo vệ ở phòng giám sát tích cực phối hợp yêu cầu của Lâm Nhiên, mở ra ghi lại camera ở cổng lớn lúc 1 giờ sáng hôm qua, nhấn mở cho Lâm Nhiên xem.

Rạng sáng 1 giờ 34 phút, một chiếc ô tô ngừng ngoài cổng chính tiểu khu.

Một người tài xế trẻ tuổi ra khỏi ghế lái đi về phía cửa sau, y đưa tay mở cửa xe ra, một lúc lâu sau mới lôi một người say như chết từ trong xe ra.

Lâm Nhiên nhận ra vị tài xế kia chính là Lý Triết, mà cái con ma men kia đúng thật là mình.

Tình huống đúng như lời Lý Triết nói, Lâm Nhiên trực tiếp ngồi bệt xuống đất hơn nữa còn túm chặt lấy tay Lý Triết không chịu buông.

Lý Triết vất vả lắm mới tránh khỏi tay Lâm Nhiên, Lâm Nhiên lại lắc lư đứng dậy, không chịu buông tha mà nhào vẻ phía Lý Triết, Lý Triết nghiêng người tránh đi, Lâm Nhiên vồ hụt ngã lăn ra đất.

Ngoài màn hình Lâm Nhiên bụm mặt, thật sự quá mất mặt rồi!

Tối hôm qua xem ra cậu say quắc cần câu thật, chắc là sau khi bạn bè rời khỏi quán bar xong thì lại một mình uống thêm không ít nữa.

Bảo vệ di chuyển con chuột, chu đáo mà muốn tắt video đi, Lâm Nhiên vội ngăn cản: "Đừng tắt, phát chậm chút, tôi vẫn còn muốn xem."

Nhấn chuột, bảo vệ chỉnh tốc độ video từ bình thường thành phát chậm.

Lâm Nhiên quỳ rạp trên đất, chỗ nằm chính là bên cạnh cổng lớn tiểu khu. Nơi đó ánh đèn lờ mờ ban đêm còn mưa, trên đất ẩm ướt, vốn dĩ Lý Triết đã tránh đi, đang lúc thấy y đã định đi nhưng bỗng nhiên lại quay đầu, dường như là thở dài một hơi.

Đi đến bên cạnh Lâm Nhiên, Lý Triết quỳ một gối, nắm cánh tay của cậu, đỡ cậu từ trên đất lên.

Lý Triết đỡ Lâm Nhiên đi về phía phòng bảo vệ, lúc ấy thế mà phòng bảo vệ lại không có ai, đêm xuống không biết là nhân viên trực ban buồn vệ sinh nên đi hay là bỏ bê nhiệm vụ.

Lý Triết buông Lâm Nhiên ra, lấy điện thoại muốn gọi điện, có thể là y định báo cảnh sát?

Lúc này Lâm Nhiên lại kéo áo Lý Triết lần nữa, cả người dán lên người Lý Triết, vẻ mặt cậu tươi cười, miệng dường như còn nói gì đó.

Ngoài màn hình Lâm Nhiên càng thêm xấu hổ, căng da đầu mà xem tiếp.

Chắc là Lý Triết ý thức được nếu cứ mặc kệ con ma men này như thế thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện hơn nữa sau khi báo cảnh sát thì mình còn phải ở đây chờ cảnh sát đến, trải qua đóng việc này thôi thì cũng gần 2 giờ sáng rồi, Lý Triết thật sự không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.

Lý Triết chậm rãi đi về hướng mình đậu xe, Lâm Nhiên nghiêng ngả lắc lư theo sau, Lý Triết bất đắc dĩ mà đỡ Lâm Nhiên lên ghế sau, chở cậu cùng nhau rời đi.

"Á a..." Lâm Nhiên hạ giọng, suýt chút nữa thì kêu một tiếng trong phòng giám sát.

Thật không ngờ rằng, dáng vẻ khi mình uống say lại như thế này, làm trò cười, cái nết uống rượu xong quá trời tệ hại.

- -------------------.

Tác giả có lời muốn nói:

- ----

Lý Triết (lên mạng bóc phốt, lạch cạch gõ phím, viết tiêu đề xuống): Tám nhảm, tôi làm tài xế trên app gọi xe gặp được vị khách kỳ lạ.

- --

Đạo diễn: Đã lâu không gặp mọi người nhỉ, nhớ quá đi!

Đạo diễn: Bối cảnh bộ này đại khái là năm 2016.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.