Lâm Nhiên nằm liệt trên sofa, cực kỳ nhàm chán mà chơi game trên điện thoại, salon làm tóc phát âm nhạc nhẹ nhàng khiến cho cậu có cảm giác mình mơ màng sắp ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Lâm Nhiên đóng game, nhăn mũi, xung quanh là mùi hương nhàn nhạt không thể tránh né, cậu cảm giác mình đã ngửi cái mùi này 2 tiếng rồi, nhìn giờ hiện trên điện thoại, ok, còn chưa đến một tiếng.
"Thằng nhóc Tiểu Nhiên này không chỉ lớn lên xinh đẹp, tính cách điềm đạm lại còn chu đáo nữa! Tôi hâm mộ bà ghê ấy, có được đứa con trai thế này!"
Dì Lệ là một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng dáng người rất khá, dì thoải mái tựa vào lưng ghế, thợ làm tóc đang bận rộn trên đầu dì, dì Lệ và một người tuổi xấp xỉ ngồi bên cạnh dì đang nói chuyện với nhau.
"Bà không biết đâu, hôm trước tôi kêu A Kiêu đi mua sắm với tôi, tôi thì thử quần áo, đợi đến lúc ra ngoài thì chả thấy người đâu, gọi cho nó thì nó bảo có chuyện gấp phải đi trước. Tôi cầm túi lớn túi nhỏ đứng bên đường, đợi cả buổi mới gọi xe đi về!"
"Bình thường công việc của A Kiêu bận như thế, gần đây lại phải chuẩn bị hôn lễ, có thể bớt thời gian ra đi mua sắm với bà, bà nên thấy đủ đi. Nhiên Nhiên nhà tôi à... chính là còn ham chơi, lớn vậy rồi chứ chưa có ra dáng người lớn, nếu nó mà thận trọng được một nửa của A Kiêu thôi, tôi cũng chẳng cần nhọc lòng như thế."
Mẹ Lâm thở dài.
Dì Lệ nói: "Nhiên Nhiên còn nhỏ mà."
Trở thành trung tâm câu chuyện, Lâm Nhiên không những không cảm thấy xấu hổ mà còn chủ động tham gia vào: "Đúng vậy đó, con còn nhỏ mà, nếu như biến thành cả ngày nghiêm mặt như anh con, vậy đáng sợ chết."
"Không biết xấu hổ, người sắp 30 đến nơi rồi mà còn nhỏ cơ đấy." Mẹ Lâm mắng một câu không nặng chút nào, thậm chí ngữ khí còn hơi cưng chiều.
"Mẹ, con mới có 24, mẹ già rồi, đây là dấu hiệu của mất trí nhớ người già đó."
Mẹ Lâm đáp trả: "Vậy không phải là sắp 30 rồi à?"
Hai mẹ con nói chuyện làm thợ làm tóc cười khúc khích.
Dì Lệ nói: "Tiểu Nhiên, dì hỏi con, con thích kiểu con gái thế nào?"
Lâm Nhiên thuận miệng bịa: "Con phải gặp mới biết mình thích kiểu nào được."
Lại mở game trên điện thoại ra lần nữa, Lâm Nhiên tiếp tục chơi game, dì Lệ nói cậu, câu trả lời của cậu toàn là ba phải sao cũng được, rất nhanh dì Lệ lại đổi đối tượng nói chuyện, lại quay sang nói chuyện với mẹ Lâm và thợ làm tóc.
Dì Lệ mới vừa rồi còn nói về vấn đề màu tóc và quần áo phối nhau với thợ làm tóc, tự nhiên lại quay sang nói về chuyện khi họ còn nhỏ với mẹ Lâm: "Hồi nhỏ Nhiên Nhiên với Văn Văn nhà tôi giống như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy, nếu không phải hai đứa nhỏ ở chung toàn đánh nhau thì đã sớm đính hôn từ bé cho hai đứa nó rồi."
Lâm Nhiên đang đánh boss trong game, nghe thấy câu này của dì Lệ thì tay run lên, nhân vật trong game bị boss nện cho một chùy nằm ra đất.
Mẹ Lâm hùa theo: "Đúng đó, hai nhà chúng ta mà kết thông gia thì nhất định sẽ rất hoà thuận, tôi cũng thích Văn Văn lắm..."
Tiếng nói chuyện truyền đến tay Lâm Nhiên, cậu không chịu nổi mà nói nhỏ: "Tha cho con đi, bao nhiêu năm rồi chứ, hai người còn chưa chịu từ bỏ nữa à?"
Cùng lúc đó, nhân vật trong game bị boss bạo chùy, sau khi chết hai lần Lâm Nhiên tức tối thoát game.
Nhìn ra ít nhất còn phải chờ mẹ với dì Lệ cả nửa tiếng nữa, Lâm Nhiên chán chết mà nghịch giao diện điện thoại, bỗng nhiên nhìn thấy app trò chuyện có một thông báo chưa xem, dường như nhớ đến gì đó cậu vội nhấn vào.
Là thông báo yêu cầu kết bạn đã được chấp nhận, Lý Triết bỗng chốc xuất hiện trong danh sách bạn bè của cậu.
Vốn dĩ Lâm Nhiên đang nằm liệt trên sofa giờ lập tức ngồi thẳng dậy, cậu nhấn vào ảnh đại diện của Lý Triết, nhập vào khung chat. Đêm qua Lâm Nhiên gửi lời mời cho Lý Triết thế mà đến tận bây giờ mới được chấp nhận.
Lâm Nhiên cúi đầu soạn một đoạn, xoá xoá sửa sửa, cuối cùng biến thành nhạt nhẽo như này: "Chào anh Lý Triết, tôi là Lâm Nhiên, đêm hôm trước tôi uống say may mắn được anh chăm sóc mới có thể bình an không có chuyện gì, cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi muốn mời anh ăn bữa cơm."
Sau khi gửi đi, Lâm Nhiên bắt đầu ngồi chờ Lý Triết trả lời, vài phút trôi qua, Lý Triết vẫn không trả lời như cũ.
Người này đều không xem tin nhắn à?
Lâm Nhiên nghĩ chắc là cuối tuần Lý Triết đang làm tài xế, không rảnh xem tin nhắn.
Bỏ điện thoại vào túi, hai tay Lâm Nhiên đặt sau đầu, ngửa người vào chỗ tựa lưng, quét sạch hết buồn bực trước đó.
Cầm lấy đồ uống trên bàn, Lâm Nhiên uống một ngụm nhỏ lại buông ra, cậu vẫy tay gọi phục vụ trong salon, ly đồ uống đã lạnh lập tức được bưng đi, đổi thành một ly nóng.
Thời gian chờ đợi dường như không còn lâu và gian nan thế nữa, cuối cùng mẹ Lâm và dì Lệ cũng mặt mày rạng rỡ đứng trước mặt Lâm Nhiên, bảo là có thể đi rồi. Lâm Nhiên đứng dậy duỗi người, khoa trương thi lễ như một quý ông, cười hỏi: "Hai vị quý bà xinh đẹp đây, tiếp theo muốn đi đâu?"
Đồng ý làm tài xế một ngày cho mẹ, Lâm Nhiên thật sự không có một câu oán hận, toàn bộ hành trình đều đi theo.
Sau đó là cùng đi mua sắm, xách theo một túi rồi lại một túi đồ, Lâm Nhiên đi sát theo sau, làm một tùy tùng vừa có ích vừa tri kỷ.
Trên đường về, mẹ Lâm và dì Lệ hết sức phấn khởi, cả đường nói không ngừng nghỉ. Các mẹ luôn có chuyện để nói, nội dung đầy đủ phong phú, Lâm Nhiên làm tài xế nghe thấy tiếng nói cười ở ghế sau, lộ ra vẻ mặt đắng chát, cậu sắp mệt chết rồi.
Nhà dì Lệ có một ban công rất xinh đẹp, Lâm Nhiên ngồi trên xích đu, gió buổi chiều thổi qua, tâm trạng thả lỏng, hai chân lúc thì rủ xuống đất lúc thì nhẹ nhàng đung đưa.
Trong nhà truyền đến tiếng gọi, cách cửa kính mở một nửa của ban công nghe không rõ bao nhiêu, là dì Lệ kêu Lâm Nhiên vào uống trà chiều, lúc này đã là buổi chiều, dì Lệ và mẹ Lâm ngồi trên bàn uống trà, thật là một ngày thoải mái.
Lâm Nhiên nhớ đến những cái bánh kem nhỏ vừa ngọt vừa ngán trong nhà dì Lệ lần nào dì Lệ cũng nhiệt tình đưa cho cậu ăn, cậu lại không dễ gì từ chối được.
Cũng may bên ngoài gió thu thổi qua, có thể làm như không nghe thấy.
"Lâm Nhiên, kêu mày vào uống trà bộ không nghe thấy à?"
Không biết từ khi nào Ngụy Văn Văn đã cầm một ly trà đứng trước mặt Lâm Nhiên, ly trà kia không phải là cố ý đem ra cho Lâm Nhiên uống, cô nhẹ nhàng khuấy thìa, cúi đầu nhấp một ngụm.
"Không uống nổi."
Lâm Nhiên rời khỏi xích đu, đi về phía bàn trong góc, Ngụy Văn Văn đã ngồi ở đó, nhàn nhã phẩm trà.
"Hừ, mày không biết mệt mỏi bao nhiêu đâu, tao ngồi ở salon hai tiếng, ăn không ngồi rồi uống hết một ly đồ uống to đùng." Một tay Lâm Nhiên đỡ mặt, một tay khác cầm một cái lá khô trên bàn nghịch.
"Vất vả rồi." Ngụy Văn Văn vươn tay, tùy tiện vỗ vai Lâm Nhiên.
Gạt tay Ngụy Văn Văn đi, Lâm Nhiên kể khổ: "Không chỉ khiến người ta mệt mỏi mà còn khủng bố nữa, mẹ mày với mẹ tao thế mà muốn tác hợp chúng ta."
Mắt Ngụy Văn Văn trừng to, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, sau đó cô vén mái tóc bị gió thổi bay của mình, cười tủm tỉm: "Sao? Mày chê tao à?"
Bày ra động tác đầu hàng, Lâm Nhiên chịu thua.
Từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau, quan hệ giống như là anh em ruột.
Lâm Nhiên sát lại, giọng không lớn: "Cũng bao nhiêu lâu rồi chứ, còn chưa nói chuyện bạn trai nhỏ của mày với người nhà à?"
Ngụy Văn Văn khinh bỉ liếc Lâm Nhiên một cái, đè thấp giọng: "Mày còn không biết xấu hổ mà nói tao, không phải mày cũng chưa nói với mẹ mày màu là gay à..."
Một qua một lại, hoà nhau.
Ngụy Văn Văn tao nhã uống trà, Lâm Nhiên ủ rũ cụp đuôi.
Trong nhà truyền ra tiếng nói chuyện của mẹ Lâm và dì Lệ, hai bà đang nói về chuyện hôn sự của Ngụy Kiêu, trong giọng nói của dì Lệ tràn ngập vui vẻ, dì rất hài lòng với con dâu tương lai, là một mối nhân duyên môn đăng hộ đối rất tốt.
Nghe tiếng trò chuyện nhiệt tình trong nhà, Lâm Nhiên thở dài.
Ngụy Văn Văn nói: "Mày có chí khí chút đi, tuần sau là anh tao kết hôn rồi, mày mau kết thúc mối tình yêu thầm nhiều năm không có kết quả của mày đi."
"Trên đời này nhiều trai đẹp như thế, hà cớ gì phải đơn phương mỗi mình anh tao thế chứ, đừng có thất thần, tao đang nói chuyện với mày đấy."
Vừa nãy Lâm Nhiên nghĩ gì đó không chú tâm nghe Ngụy Văn Văn nói, giờ hoàn hồn lại, cậu đưa tay vuốt tóc mái bị gió thổi loạn: "Mày yên tâm đi, tao không phá hôn lễ của anh mày đâu."
"Nói gì vậy chứ tao cũng có lo cái này đâu mà." Ngụy Văn Văn cười xinh đẹp, thoải mái tỏ vẻ: "Ngày anh tao kết hôn, tao cho mày mượn bờ vai để khóc."
Tưởng tượng đến mình tựa vào vai thon gầy của Ngụy Văn Văn khóc, đâu đến mức đó chứ, Lâm Nhiên nói: "Đến hôm đó chắc tao chỉ thản nhiên tiếp nhận hiện thực, sẽ cười chúc phúc anh Kiêu."
Ngụy Văn Văn rất vui vẻ: "Vậy không phải quá tốt rồi à? Chúc mừng mày không còn là một đứa cuồng anh trai nữa, trưởng thành rồi."
Trừng Ngụy Văn Văn một cái Lâm Nhiên có hơi bực, mắc gì cứ nói cậu là đứa cuồng anh trai mãi.
"Tưởng Hâm cũng không tệ mà, vừa cao vừa đẹp, dáng người cũng rất được, lần trước lúc chúng ta tụ tập, anh ta vẫn luôn nịnh nọt mày, mày không suy nghĩ tí à?"
Ngụy Văn Văn bắt đầu giúp Lâm Nhiên "tìm" bạn trai.
Lâm Nhiên ngớ người, sao tự nhiên lại nhắc đến Tưởng Hâm?
Đã phấn chấn trở lại, Lâm Nhiên chế nhạo: "Nghe nói tên đó lén lút chơi dữ dội lắm, mày không nên bị gương mặt kia, dáng người đẹp kia lừa."
Ngụy Văn Văn cảm thấy rất bất ngờ, giật mình hỏi: "Thế mà anh ta lại là loại người vậy à?"
Lâm Nhiên gật đầu.
Ban đêm, Lâm Nhiên nhận được tin nhắn trả lời của Lý Triết, rất ngắn gọn, chỉ hai chữ: "Không cần."
Ném khăn lau tóc xuống, Lâm Nhiên ngồi bên giường, đang chuẩn bị đánh chữ thì nghĩ lại, vẫn là dùng voice: "Trong lòng tôi vẫn áy náy lắm, với cả hôm đó tôi còn ăn bữa sáng anh làm nữa, tôi mời anh ăn cơm là điều nên làm. Anh cứ quyết định thời gian, tôi đều rảnh cả."
Chỉ cần nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm cậu say ấy, Lâm Nhiên lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, thật sự là gây thêm phiền phức cho tài xế nhà người ta.
Lần này Lý Triết trả lời rất nhanh, vẫn là văn bản: "Ý tốt của cậu tôi xin nhận, tôi rất bận, không có thời gian."
Lâm Nhiên vẫn trả lời bằng voice: "Vậy được rồi."
Thấy Lý Triết không nói gì nữa, Lâm Nhiên buông điện thoại, xoay người vào lại phòng tắm, sấy khô đầu tóc còn ướt của mình.
Sau khi sấy khô tóc, Lâm Nhiên đứng trước gương chải tóc. Cậu nhìn vào chính mình ở trong gương, tóc mái hơi dài, khuôn mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo, Lâm Nhiên sờ mặt mình, trông cứ ngốc ngốc.
Thay quần áo, sửa soạn lại, Lâm Nhiên cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc này lại nhận được điện thoại thúc giục của bạn bè: "Lâm Nhiên, hôm nay Lão Ngô tổ chức sinh nhật, mọi người đến cả rồi, cậu còn chưa đến à?"
"Đến ngay đây."
Lâm Nhiên kết thúc cuộc gọi, ngồi xuống chậm rãi mang giày.
Ngày nào cũng vậy, không phải người bạn này mở party thì chính là người bạn kia muốn tụ họp. Lâm Nhiên có một đám bạn xã giao, đa phần đều là bạn cùng lứa có tiền có thời gian, bình thường tụ lại với nhau ăn uống chơi bời.
Giữa mọi người không có bao nhiêu giao tình với nhau, có lúc Lâm Nhiên thật sự không muốn đi nhưng ngại tình cảm, lại còn sẽ bị từng cú điện thoại đến giục.
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Văn Văn: Nào, tìm cho Nhiên Nhiên nhà ta một người bạn trai phẩm hạnh đoan chính, vừa cao vừa đẹp thôi nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]