Thấy đứa trẻ đã an toàn về nhà, Liêu Phương cũng yên tâm rời đi. Mải tìm kiếm, cả đêm nay cô chưa chợp mắt phút nào, giờ đã không gượng được nữa. Cô mơ màng đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa, dựa đầu vào tường nghỉ chốc lát. Tiếng thét thất thanh bỗng đâm thẳng vào màng nhĩ, nó tới từ tầng 17. Ngay tắp lự, Liêu Phương đứng thẳng dậy, đầu cô đập phải vách kim loại, cơn đau khiến cả người tỉnh táo hẳn. Cô vội vàng bấm số tầng, chạy lên xem. "Có chuyện gì xảy ra vậy? Thằng bé có sao không? Mau mở cửa, nếu không tôi sẽ đạp đó!" Cô đập rầm rầm, vì quá mệt mỏi nên đâm ra bực dọc, thành thử cũng thô lỗ ít nhiều. Cửa mở ra, cha Hứa với vẻ bất bất lực xua tay bảo: "Không có gì đâu, vợ tôi thay quần áo cho nó không may bị té ngã, đau quá nên hét thôi." Liêu Phương nhìn vào trong, thấy Hứa Nghệ Dương quấn khăn tắm đứng một góc, còn mẹ Hứa đang ngồi sõng soài trêи mặt đất, mồ hôi khiến tóc ướt nhẹp. Hình như bị ngã khá nặng. Liêu Phương cười khẩy: "Hai người đúng là lạ thật đấy. Con mình biến mất cả ngày thì không lo, nhưng bị ngã có một cái lại hét um trời." Nói xong, cô quay người rời đi. Cánh cửa phía sau đã vội vã đóng sầm lại. Cha Hứa dính rịt lên cửa, nương đó mà trượt bệt xuống sàn, gương mặt đang bình thản dần méo mó với nỗi sợ kinh hồn. Mẹ Hứa thì sờ soạng trêи đất, đầu ngón tay chạm phải chất lỏng dính dớp lạ. Hai mắt mụ mở to bàng hoàng, nhìn trân trân vào bụng đứa bé, vội dời đi ngay. Nhưng sâu thẳm trong lòng mụ, có gì đáng sợ cơn sóng dữ cuồn cuộn dâng lên. Mụ thậm chí còn không đứng dậy nổi, chân mụ nhũn cả ra. Trước đó, hai người đương ấp ủ nỗi may mắn cuối cùng - có lẽ thằng bé không chết, mọi chuyện xảy ra chỉ là tưởng tượng, không thì sao nó sống về được? Nhưng khi cởϊ qυầи áo của đứa trẻ, thấy dấu chân và đốm ban thi trải rộng trêи ngực và bụng, vọng tưởng của họ vỡ tan nát. Đây không phải một người sống, mà nó chính xác là một thi thể! Một thi thể bị đóng đá và dìm xuống hồ! Mẹ Hứa lúc này nước mắt nước mũi đã đầy mặt, run giọng cảnh cáo: "Mày... mày đã chết rồi! Đừng có mà lại đây!" Đứa bé không nghe lời mụ, nó tới gần thêm hai bước, đôi đồng tử nở to như chiếm trọn hốc mắt cứ nhìn chằm chằm mụ, sau đó nó giơ hai tay lên. Cha Hứa há miệng, muốn hét nhưng không kêu nổi ra tiếng. Gã ráo riết mở cửa, chạy nhanh ra ngoài không dám quay đầu lại. Đứa bé đứng cạnh mẹ, vẫn giơ tay, nhìn mụ mong chờ. Người mụ run rẩy như động kinh, hốt hoảng xô mạnh nó ra, vụt thẳng lên phòng ngủ khóa cửa lại. Khuôn mặt đứa bé, vốn đã chẳng biểu cảm gì, giờ càng thêm lặng thinh. Những tia sáng cuối cùng trong đôi mắt nó dần biến mất. Nó theo gót mụ, chẳng cần tới chìa khóa, chỉ vặn nhẹ đã bẻ gãy ổ, bước vào phòng rồi lẳng lặng nhìn mụ. Mẹ Hứa không ngừng la hét, vừa gào vừa trốn: sau cánh cửa, tủ quần áo, dưới giường, phòng tắm, lỗ thông gió... Nhưng cho dù mụ trốn ở đâu, nó vẫn tìm thấy mụ. Rồi nó đứng yên chăm chú nhìn, hoặc lẳng lặng ngồi canh. Nó là một thi hài biết đi, như bóng ma hay u linh, thoát không khỏi, xua không được. Đối mặt với nó, bao dũng khí trong lòng mụ sụp đổ. Mụ không dám giáng mạnh đòn vào nó như mọi khi, cũng không dám đánh nó bằng roi, thậm chí chỉ cần nhìn thôi cũng là sự giày vò khủng khϊế͙p͙ với mụ. Mụ bỏ chạy, vì chạy quá nhanh nên cứ vấp ngã, như một kẻ đáng thương bị xua đuổi thậm tệ, không tìm nổi chốn an toàn để nương náu. Mụ đành trốn vào trong chăn, khóc gọi điện cho chồng, mong gã trở về nhà, hoặc đưa mụ đi cùng cũng được. Hóa ra cảm giác bị đánh đập, ngược đãi nhưng không có lấy một chỗ trốn lại đau khổ thế này. __________ Khi nhà Hứa đang hỗn loạn, Tống Ôn Noãn cũng gặp khó khăn lớn. Cô nghĩ một bức tranh chưa đủ, nên chạy vội về biệt thự, lấy thêm những bức Du Vân Thiên để lại đưa cho viện nghiên cứu chuyên môn, rà quét kiểm tra tất cả. May mà cô đã thuê bảo vệ, nên Du Vân Thiên không đời nào - dù chỉ là dám thò một ngón chân tới ngưỡng cửa, không thì giờ tất cả các chứng cứ phạm tội đã bị hủy. Sau khi ký hợp đồng bảo mật, viện nghiên cứu kiểm tra các tác phẩm, đặc biệt tiên ưu "Mũi tên nhọn chết người" Phạn Già La đã nói. "Tranh này vẽ rất loạn, các vệt sáng chồng chéo lên nhau không thể chia rõ, chỉ nhìn được cấu trúc bên ngoài. Chúng tôi phải sự dụng những phần mềm tinh vi mới làm rõ được hình ảnh, quá trình này sẽ tốn nhiều thời gian, khoảng từ 8 - 10 giờ." Nhân viên công tác vừa nói vừa chỉ vào những ảnh chụp X quang hỗn độn. Tống Ôn Noãn hỏi: "Không sao hết, lâu thế nào tôi cũng chờ được. Còn mấy bức này thế nào, xử lí có khó khăn không?" "Để tôi nhìn xem." Nhân viên để ảnh chụp đặt dưới đèn, gật đầu bảo, "Mấy bức này hình dáng và màu sắc đan chen cẩn thận, họa sĩ vẽ có kỹ xảo cao tay đó, nhưng cô an tâm là chúng tôi vẫn dư sức phục hồi. 3 giờ là đủ." Tống Ôn Noãn lo lắng hỏi lại: "Cảm ơn nhiều, vậy các anh có thể làm nhanh nữa được không? Chuyện này không thể kéo dài được." Anh nhân viên hiểu ý, gật đầu bằng lòng. Gần 3 giờ sau, tận 4 bức đã được phục hồi. Trêи đó là hình các đứa bé, như đồ tế dâng lên cho nhục ɖu͙ƈ ma quỷ, đường cong ngây thơ giao với khối màu điên loạn, đâm thẳng vào mắt Tống Ôn Noãn. Trái tim cô như vỡ vụn, dạ dày quặn thắt từng cơn, cô chạy vội đến toilet nôn mửa. Cô đã hẹn hò với hắn hơn 3 năm, bên hắn hơn bảy trăm ngày đêm! Sao cô có thể để đôi tay dơ bẩn đó chạm vào mình... Tống Ôn Noãn nhắm chặt mắt lại, nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra. Nhân viên công tác xong chuyện thì đi. Một lúc lâu sau, Tống Ôn Noãn mới đứng dậy được, lảo đảo ra khỏi phòng vệ sinh. Thám tử tư cô thuê đã điều tra xong thân phận những đứa trẻ, gửi cho cô một tập tài liệu: "Đây là cách thức liên lạc với những người giám hộ. Cô Tống muốn tự nói chuyện với họ hay để tôi?" "Để tôi nói chuyện. Anh chỉ cần chuẩn bị chứng cứ rồi gửi cho họ xem là được." Đầu ngón tay Tống Ôn Noãn di chuyển trêи những cái tên, lần lượt nhấn từng dãy số gọi điện thoại. Có người chưa nghe xong đã mắng cô nói hươu nói vượn, có người kiên nhẫn nghe hết nhưng không dám đối mặt, có người im lặng dập máy, không rõ là đang nghĩ gì, cũng có người la khóc, nức nở: "Sao có chuyện đó được? Sao lại thế..." Nhưng không một ai đưa ra phương hướng giải quyết gì. Tống Ôn Noãn cũng chẳng mong chờ họ thấu hiểu ngay, ngắt điện thoại rồi gửi chứng cứ cho họ xem. Cô đang đợi, đợi phản hồi từ những gia đình này, vì chỉ có họ mới có đủ tư cách đòi lại công bằng cho con mình. Thời gian cứ chầm chậm trôi, lòng Tống Ôn Noãn chùng dần xuống. Nhưng đúng khi ấy, nhạc chuông vang lên, cô cuống quýt vơ ngay điện thoại bấm nút nhận. Đầu bên kia nói: "Cô Tống, gia đình tôi rất biết ơn vì cô đã cho biết chuyện này, nhưng chúng tôi hi vọng không làm to chuyện. Cũng qua mấy năm rồi, không có chứng cứ gì, tố tụng cũng vô ích, chỉ tổ thêm việc. Anh ta là nhà họa sĩ nổi tiếng, còn tôi bình dân áo vải, biết tranh làm sao? Con bé còn nhỏ, chưa hiểu gì, chúng tôi sẽ chữa trị cho nó thật tốt, thời gian dài bé sẽ quên. Cô Tống, gia đình tôi hi vọng cô thông cảm cho con tôi, đừng khiến nó khổ." "Không phải, tôi không ép mọi người..." Tống Ôn Noãn chưa nói xong, tiếng tít tít đã cắt đứt giọng cô. Ngay sau đó, thêm một cuộc điện thoại nữa gọi đến, câu đầu tiên là: "Cô định đưa cho chúng tôi bao nhiêu tiền để giải quyết riêng? Tôi nói cho cô biết, nếu không có 500 vạn (xấp xỉ hơn 17 tỉ VND) tôi sẽ không giữ kín chuyện này đâu!" Tống Ôn Noãn vội vàng giải thích: "Không phải, tôi và Du Vân Thiên đã chia tay, tôi gọi điện thoại cho mọi người vì muốn mọi người báo cảnh sát." "Cái trò gì vậy? Cô chia tay rồi, muốn mượn đao gϊếŧ người à? Tôi chỉ muốn tiền! Số điện thoại của Du Vân Thiên là gì, cô cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với hắn." "Tôi sẽ không đưa số anh ta cho anh. Chẳng lẽ anh không muốn đấu tranh vì con mình? Con bé phải chịu nhiều thương tổn như vậy!" "Đấu tranh cái gì, chỉ là một bức tranh. Chỉ cần Du Vân Thiên đưa đủ tiền, cho hắn vẽ thêm mấy bức nữa có làm sao? Đợi đã, mày làm cái gì thế?" Có vẻ điện thoại bị người khác giật ra, một giọng nữ hốt hoảng truyền tới: "Cô Tống, xin cô đừng tìm chúng tôi để đối phó với bạn trai cô nữa. Chúng tôi không động đến loại người như anh ta được. Tôi sẽ mang con đến một nơi khác để sống, xin cô buông tha cho chúng tôi đi!" "Mày muốn mang con đi đâu? Mày biết nó là cây rụng tiền hay không..." Âm thanh cuối cùng cô nghe thấy là tiếng mắng chửi của người đàn ông, kèm theo tiếng khóc rấm rức của cô vợ. Hai người nọ đang cãi vã vì ngược ý kiến, nhưng hiển nhiên, họ đều nhất trí rằng sẽ không báo cảnh sát. Tống Ôn Noãn nhìn chằm chằm di động, cõi lòng xót xa. Đợi thêm lát nữa, cuộc điện thoại thứ ba gọi tới, ý cũng giống mấy cuộc trước, họ không muốn báo cảnh sát, vì họ cho rằng con mình không thể chịu nổi việc làm chứng khủng khϊế͙p͙ đó. Cuối cùng, lúc 3, 4 giờ sáng lại có thêm một cuộc điện thoại gọi tới. Đầu dây bên kia là giọng nữ khàn khàn, nhưng bình tĩnh: "Chào cô Tống. Về chuyện này, tôi đã tham khảo ý kiến của một vài người bạn làm luật sư. Họ đều nói đây là án khó nhằn, vì phe mình không có nhiều chứng cứ, bối cảnh Du Vân Thiên lại mạnh, danh tiếng tốt. Khả năng thắng kiện chỉ có 30%. Hơn nữa cho dù có thắng, Du Vân Thiên cũng chỉ cần ngồi tù mươi mấy năm, ăn năn sám hối chút thì 7, 8 năm đã được thả. Vậy có ý nghĩa gì đâu? Mà việc phanh phui chuyện xấu này, giới truyền thông lại nháo nhào lên, bao nhiêu nạn nhân bị moi cho bằng hết. Tôi không mong con gái tôi trở thành đề tài bàn tán nóng hổi cho mọi người. Hàng xóm, bạn bè, những người trong nhà những đứa trẻ đều sẽ nhìn vào điều đó, rồi ngày sau nó sống thế nào? Tôi không thể vì một vụ kiện không biết thắng thua mà huỷ hoại cả đời con mình. Cô Tống, tôi rất biết ơn vì cô đã cho biết chuyện này, nhưng tôi cũng không muốn báo cảnh sát hay khởi tố, mong cô hiểu cho tâm tình của người làm mẹ như tôi." "Không, tôi hiểu chứ! Tôi hiểu hết!" Tống Ôn Noãn vừa nói vừa bật khóc. Cô biết tâm trạng của người mẹ khi nói những lời này, cô thật sự rất thương những đứa bé tội nghiệp đó. Xã hội đối với người bị hại còn soi xét nặng nề hơn cả hung thủ, đặc biệt là những án kiện như vậy. Đến cả người phụ nữ trưởng thành còn phải gục ngã trước lời lẽ dư luận, chứ nói chi tới những bé gái nhỏ tuổi. Có lẽ điều các bé mong mỏi không phải là công bằng hay an ủi, thương hại, mà là lãng quên. Tống Ôn Noãn nắm chặt điện thoại nóng ran, lòng lạnh đi. Đúng úc này, điện thoại cô lại reo, là anh trai gọi. Mới bắt máy đã cảnh cáo: "Tống Ôn Noãn, anh nghe nói em chuẩn bị kiện Du Vân Thiên. Em rốt cuộc muốn làm gì vậy, tính lớn chuyện khiến Ni Ni chịu khổ hay sao? Em làm ơn suy nghĩ chút đi! Ni Ni đã ổn thỏa rồi, sao không bỏ qua chuyện này? Ở cùng Tống Duệ quá lâu làm em trở nên máu lạnh rồi à? Em làm thế này có nghĩ tới tâm tình Ni Ni hay không? Con bé muốn trở thành một vũ công, muốn đứng trêи sân khấu nhảy múa, nếu vụ gièm pha này xảy ra thì ước mơ của nó sẽ vỡ nát mất. Anh xin em, em tha cho con bé được không? Coi như đây là lời xin lỗi, anh sẽ bàn bạc thêm với mọi người, em đừng làm gì nữa. Về sau tìm bạn trai hãy lau cho sáng mắt ra, đừng vớ đại dắt về nhà." "Mọi người bị làm sao vậy? Người đáng trách không phải Du Vân Thiên sao? Sao cũng chỉ trích em?" Giọng Tống Ôn Noãn run rẩy: "Em có làm gì sai? Nếu không ai đứng ra vạch trần tội lỗi, về sau sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ nữa bị hại!" "Con của người khác anh không quan tâm, con anh ổn là đủ rồi. Tống Ôn Noãn, em dừng chuyện này lại đi. Em hỏi gia đình những đứa bé đó xem, có ai nguyện ý khởi tố hay không? Em chưa làm cha mẹ bao giờ, em không hiểu tâm trạng của anh đâu." Dứt lời, cuộc gọi kết thúc. Tống Ôn Noãn ném mạnh điện thoại xuống đất, cầm những tập giấy trêи bàn ra sức đập vào trán mình, tự trách chẳng nguôi: Chẳng lẽ cô đã sai? Cô làm chuyện này là tội ác tày trời sao? Nếu cô có con, phải rằng cô cũng tha cho con quỷ ấy ư? Cô sẽ để con mình chịu thương tổn lần thứ hai sao? Nhưng cô không có con, nên câu hỏi bỏ ngỏ. Sự giận dữ, căm phẫn ban đầu giờ đây chợt lụi tắt trong bóng đêm tịch mịch. Cô không biết mình còn kiên trì với "lựa chọn chính xác" bao lâu. Thậm chí cô tự hỏi, mình đã chọn đúng hay chưa? Lẽ gì mọi người đều bảo cô đã sai? Tống Ôn Noãn úp mặt lên bàn, nên cô lỡ mất xúc cảm xót xa và đau lòng trong mắt thám tử tư. Y lặng lẽ rời phòng, 1, 2 giờ sau mới trở lại, trong tay cầm một bức tranh đã được phục hồi và một tệp tư liệu. "Cô Tống, tiến triển mới đây. Cô đừng nhụt chí, tôi tin sự nỗ lực của cô sẽ có kết quả tốt." Thám tử tư đặt bức tranh lên bàn, nhẹ nhàng mở ra. Bức tranh này khác hẳn những bức trước, đứa bé được vẽ mang nét đẹp của phương Tây, gương mặt trắng hồng và mái tóc rực như lửa. Theo tư liệu điều tra, bức tranh này hoàn thành 7 năm trước, năm nay cô bé 13 tuổi, có bệnh án 3 năm trầm cảm, 5 lần tự sát bất thành. Cha mẹ cô không rõ con gái đang yên lành sao tự dưng đổ bệnh nặng, vì thế thường xin sự giúp đỡ từ truyền thông. Gần nhất, họ có một bài viết trêи ins vào hôm qua: "Thượng đế thương xót, mong cho chúng tôi hay về điều đã gây nên bệnh tình đáng trách này. Xin Ngài ban cho con tôi hi vọng, để nó kiên cường đấu chọi với bệnh tật."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]