Nhúm khói đen đó là một chú chó Pug, hiện đang treo lủng lẳng trêи tay Phạn Già La. Nó còn mải khụt khịt ngó khắp xung quanh, trông rất năng động, dường như chẳng hay mình đã chết.
Sau khi nó rời khỏi cơ thể, Hạ Hạ tỉnh dậy với biểu cảm ngơ ngác. Cha mẹ cô vội vàng bước tới, cầm chặt tay và gọi tên cô liên tục. Mặt ai cũng căng thẳng, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hết mức, sợ kϊƈɦ thích tới con gái. Cô đã la hét cả đêm, dù có gọi sao cũng không tỉnh táo được.
Cô không phân biệt được ai với ai, chẳng nói được câu nào, cứ hít hửi quanh một cái kính. Tệ hơn, khi có người lỡ làm rơi miếng thịt mỡ, cô còn quỳ xuống toan ɭϊếʍ. Nếu có ai kéo cô dậy hoặc túm lấy cô, cô sẽ bám chặt vào mặt đất hoảng sợ kêu thét lên.
Hành vi của Hạ Hạ giống hệt một con chó, bác sĩ không tìm ra căn nguyên bệnh cho nổi, đành kiến nghị gia đình đi chụp CT. Theo lẽ thường, bệnh trạng nặng như vậy không chữa ngày một ngày hai được, nhưng lạ là chỉ qua một tối, bệnh nhân đã khỏi hẳn.
Hạ Hạ mở mắt, ngơ ngơ hỏi:
"Ba mẹ, sao tự dưng con lại ở trong bệnh viện?"
"Hạ Hạ, con có thể nói rồi? Con nói gì nữa đi!"
Hai ông bà mừng tủi ôm con gái.
Hạ Hạ hoang mang nói:
"Ba mẹ, con bị làm sao vậy?"
Rồi như vỡ lẽ ra, mặt cô tái đi, giọng run run:
"Có phải... có phải con mắc bệnh nan y hay không? Ba mẹ nói thật cho con biết, con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam/1042266/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.