“Lúc Phạm Hàn Hàn còn nhỏ, gia đình cô ấy bị bố mẹ Đàm Thi Huyền truy sát. Cô ấy may mắn trốn được. Thực ra lâu đài trắng này là của bố mẹ ấy. Năm xưa từng bị ông bà Đàm thiêu rụi, về sau được cô ấy sửa lại. Sau đó, cô ấy đi trả thù nhà họ Đàm. Tôi nhớ lúc đó vào khoảng gần 50 năm trước, cả gia tộc Đàm đều bị đốt cháy, không ngờ lại có một đứa bé được cứu. Phạm Hàn Hàn đã cứu Đàm Thi Huyền, hơn nữa còn sống chung hơn 20 năm.” Tịch Thế Ngôn bỗng dưng nói.
“Cái gì? Thật á?? Ơ vậy hôm trước…. Mà Đàm Thi Huyền cũng hay thật đấy, chả thèm niệm tình cũ tí nào. Chị Phạm thì quá tốt rồi.”
“Ờm, là như thế này… mấy ngày tới tôi ở nhờ được không? Cũng không chiếm là bao diện tích nhà cô mà… hơn nữa nhà cô còn rộng như thế, ở có hai người nom vẻ cô đơn lắm!”. Tịch Thế Ngôn đột nhiên ậm ừ nói.
“Á? Nhà anh đâu? Anh nói địa chỉ đi. Tôi gọi taxi tiễn anh xuống trước cửa nhà luôn”. Giang Mộc Nhiên nghĩ anh nói đùa, liền hùa theo vài câu.
“Không đùa không đùa! Đang nói thật đấy! Không muốn về. Dung chứa tôi vài hôm đi. Dưới đấy chán lắm. Hứa sẽ ngoan nè. Cơm cũng không cần ăn luôn nhé!”. Tịch Thế Ngôn vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói, biểu thị “cô muốn từ chối cũng không từ chối được đâu”
“Thôi tùy anh đấy. Đến nhà gỗ luôn nhá?”. Sau mấy giây đấu mắt, Giang Mộc Nhiên phất tay, hỏi lại.
“Có chỗ ở là tốt rồi!”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam-dtl12484/1812625/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.