"Hựu Hựu! Cậu làm gì thế? Có mỗi cái xác mà trông cũng không xong! Mai người nhà cô ta đến thì làm thế nào? Cậu có phải pháp y không? Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ?". Câu nói cuối cùng vừa dứt khỏi miệng Trạch Đông, máu không biết từ đâu bắn vào mặt anh. Mọi người giật mình, ấp úng ấp úng:"Anh Đ...Đông, trên mặt anh có máu kìa!". Trạch Đông sờ lên mặt, lau đi vệt máu. Nhưng anh ta càng lau lại càng lem luốc nên không lau nữa.
Lúc sau, trong khi đợi mọi người thu dọn xác, Trạch Đông vừa rửa mặt vừa nghe chàng trai canh xác trình bày:"Lúc đó, tôi đang ngồi, định nghiên cứu chút manh mối nhưng khi vừa định lật miếng vải trắng lên thì có cái gì đó sờ chân tôi. Tôi cúi xuống, chả có gì cả. Khi tôi ngẩng lên, lại có bàn tay lặng lẽ sờ chân tôi. Tôi cúi xuống tiếp, vẫn không có gì. Tôi nằm hẳn xuống đất tìm kiếm, bỗng xuất hiện một gương mặt đầy máu! Tôi hoảng sợ bật dậy thì va vào cái giường, xác cô ta rơi xuống. Đầu cô ta lúc đầu vẫn nguyên vẹn, tôi sợ kinh động đến mọi người nên vội bình tĩnh lại, định bụng bế xác cô ta vào vị trí cũ. Ai ngờ, tôi vừa giơ tay ra, đầu cô ta quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi, miệng cô ta ngoác ra cười....sau đó...sau đó mắt cô ta rơi ra, máu bắn lên....".
Trạch Đông nhìn cậu ta như đang nhìn một người kể chuyện tiếu hài. Người được chỉ định trông xác tối nay lên tiếng bênh vực:"Đúng đó! Đúng là có ma nữ! Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam-dtl12484/154233/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.