Tịch Thế Ngôn nhìn cô, buộc chặt chỗ đã được băng lại rồi đứng dậy đi ra ngoài. Giang Mộc Nhiên thấy vậy vội đứng lên đuổi theo anh, người này chưa nói gì đã bỏ đi rồi, thói xấu phải sửa! Anh quay lại nói:"Ngồi im đó!". Giọng anh tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại có một ma lực nào đó làm người ta phải nghe theo. Giang Mộc Nhiên bất giác lùi về sau mấy bước rồi ngồi sụp xuống ghế.
Cửa phòng đóng lại, Giang Mộc Nhiên bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Cô đi vòng vòng quanh phòng, căn phòng này cũng sạch sẽ một cách biến thái giống chủ nhân của nó luôn. Trên bàn là bộ ấm chén đắt tiền, mùi trà thơm phức thoang thoảng bên mũi. Bên cạnh đó là sofa êm ái, nhìn thẳng lên là có thể thấy TV. Công nhận dưới này hiện đại thật! Lại mân mê đến cạnh chỗ để TV. Aizo....Trên kệ này sao để nhiều đồ cổ vậy? Nào là bình hoa vàng từ thời nhà Thanh, nào là cốc bạc của nhà Tống.... Nếu "chôm" đống này mang lên trên kia bán chắc được ối tiền...nghĩ thôi đã sướng rồi, tiền mình tự làm ra mà.
Đang tính tổng số tiền sẽ bán được, cửa phòng bỗng bật mở, một tiếng nói len lỏi vào tai cô:"Tính đem bán à?". Giang Mộc Nhiên giật mình, suýt chút nữa chiếc đồng hồ cổ đã vỡ tan tành, may mà Tịch Thế Ngôn nhanh tay nhanh mắt giật lại. Cô ấp a ấp úng, cười cười nhìn anh:"Tôi...à cái đồng hồ suýt rơi nên tôi đỡ...sau đó anh đi vào. Vậy thôi.".
Tịch Thế Ngôn nhìn Giang Mộc Nhiên như nhìn con ngốc rồi búng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam-dtl12484/154232/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.