Lê Chi khóc vô cùng thương tâm, vạn vật đều thành hư không, kì thực không nghe lọt tai được cái gì. Cuối cùng cô khóc mệt quá, ngủ thiếp đi, lại càng quên luôn, sau đó thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc này sắc trời cũng mới hửng sáng. Là cô trợ lí hôm qua gọi tới, nói rằng hai tiếng nữa sẽ đón cô tới phim trường.
Loại đãi ngộ như thế này khiến Lê Chi sinh ảo giác, như thể cô đã thực sự thành một minh tinh.
Cô bỗng có chút hâm mộ Thời Chỉ Nhược.
Cảm giác được người ta nhớ đến và coi trọng, quả là tốt đẹp.
Lê Chi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Cô đưa tay sờ trán, quả nhiên đã nóng rần. Cảnh quay hôm nay cũng không phải dạng vừa, là cảnh quay dưới nước.
Bên ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn còn xám xịt, từng đám mây trên núi nặng nề dày đặc, đan vào nhau như muốn sà xuống đất. Lê Chi bỗng tạm ngưng, cầm điện thoại lên, mở mục nhật kí cuộc gọi.
Ở đằng trước cuộc gọi của nữ trợ lí, chính là của Tống Ngạn Thành.
Lê Chi ngẩn người, thời gian cuộc gọi hiển thị là: 7 tiếng 32 phút.
Tối hôm qua Tống Ngạn Thành cứ để nguyên điện thoại như thế?
Chín bỏ làm mười, thế này có được coi là hai người ngủ chung không?
Lê Chi vẫn thấy mù mờ, nhanh chóng lắc lắc đầu, vứt bỏ ý tưởng đen tối kia.
Lúc này, Tống Ngạn Thành bỗng gửi tin nhắn WeChat tới:
[Tiếng ngáy còn to hơn cả của chó nhà tôi.]
[Đề nghị cô liên hệ với khoa hô hấp để kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo/1100781/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.