Bị phản đòn cơ á?! Giang Trừng thoáng bối rối, sau đó tự dưng lại thấy tuy có vẻ lười suy nghĩ, nhưng thực ra đại sư ngứa đòn cũng có tý chút gọi là thông minh.
Thấy bóng Thù Vọng cách mình ngày càng xa, Giang Trừng được đại sư ngứađòn bế kiểu công chúa chẳng lấy gì làm hoảng hốt, cô lạnh nhạt vòng tayôm cổ y, rồi hỏi: "Ờ rồi, anh thắng, giờ muốn đi đâu làm gì đây?"
Đại sư ngứa đòn điềm nhiên cười đáp: "Chẳng dễ gì mới thoát được cáichốn quỷ quái kia, lại còn đóng vai người tốt khác xa mình bấy nhiêu lâu như vậy, cho nên, giờ là lúc ta phải đi làm chuyện xấu rồi. So với thếgiới mà ta tận mắt thấy từ thuở xa xưa, thế giới này rõ đã gay go hơnnhiều, vậy chắc chẳng ai để bụng chuyện ta sẽ khiến nó hỏng bét thêm týchút đâu."
"Ồ, tính đi quậy á, anh mắc chứng trẻ trâu à?" Giang Trừng lạnh nhạtbảo, bỗng ngẩng đầu thò một tay ghì mạnh đầu đại sư ngứa đòn, trông nhưđịnh hôn y.
"Gì mà chủ động vậy, ta không có dễ nịnh thế đâu..." Đại sư ngứa đòncười ha hả, thuận thế cúi đầu xuống, kết quả chưa dứt lời chân đã loạngchoạng, bỗng đứng khựng lại.
Giang Trừng nhảy khỏi lòng y, giơ bàn tay lập lòe ánh vàng của mình lên, mỉm cười bảo: "Có phải anh quên mất điều gì không nhỉ, anh nghĩ trướctôi không dùng cách này thì bây giờ cũng vậy à?" Chiêu phòng thân ThanhĐăng đại sư vẽ cho cô trước đó, chuyên trị các chứng ương bướng của đạisư ngứa đòn.
Ánh mắt đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390447/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.