21.
Tôi cho rằng Chu Hải Yến không quay lại. Nên khi nhìn thấy anh xách cà mèn xuất hiện ở cửa, tôi trợn to mắt, sợ đây là ảo giác.
Anh tới gần, đặt cà mèn lên đầu tủ, giận dỗi: “Trẻ con không nghe lời, dạy dỗ thì dạy dỗ, cũng đâu thể vứt bỏ đúng không?”
Tôi nhìn anh chăm chăm, nước mắt lại vô thức chảy xuống.
Anh quay đầu lại, mấp máy môi, nghẹn hồi lâu mới nói: “Khóc khóc khóc, may mắn bay hết.”
Giọng điệu hung dữ tới đâu thì động tác tay lau nước mắt cho tôi lại nhẹ nhàng bấy nhiêu.
Tôi nghẹn ngào: “Xin lỗi anh trai, lần sau em không làm vậy nữa, anh đừng giận em được không.”
Khoảnh khắc anh xuất hiện, tôi phải thừa nhận những lời tự an ủi mình đều là lừa mình dối người.
Tôi luyến tiếc anh, luyến tiếc dì, luyến tiếc gia đình đó.
Anh không nói tiếng nào, mở cà mèn đổ canh bồ câu bên trong ra, thổi cho nguội rồi đút cho tôi.
Không biết thái độ anh ra sao, tôi vừa ăn vừa chảy nước mắt.
Bát cạn đáy mới nghe anh mở miệng. “Giận cái gì, người lớn không chấp nhất trẻ con.”
Tim tôi treo lơ lửng giờ mới thả lỏng, tôi cong khóe môi. Niềm vui sướng khi mất đi tìm lại được.
Đột nhiên nghĩ đến một việc. “Anh, dì có biết không? Anh đừng nói với dì nhé, cứ nói em đi học thôi.”
Anh hơi nhướng mày, hờ hững: “Giờ mới biết sợ? Muộn rồi. Em đoán canh này ai nấu?”
“…”
Đôi khi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-nho-co-nguoi-dang-doi/2851572/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.