25.
Buổi tối lúc cảnh sát Tiểu Phó tới, tay anh xách đầy quà.
Mẹ Chu nói: “Tiểu Phó, lần sau tới đừng xách đồ theo nữa.”
Sắc mặt cảnh sát Tiểu Phó thay đổi, vẻ hoảng hốt lộ hẳn ra trên mặt. Mẹ Chu vội giải thích: “Ý dì là đều là người một nhà, đừng khách sáo vậy.”
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, tủi thân: “Dì ơi, dì nói chuyện đừng ngắt câu, xém tí con tưởng đêm nay không phải ăn bữa cơm đoàn viên mà là bữa tối cuối cùng rồi.”
Anh nói làm mẹ Chu bật cười.
Cơm nước xong, mọi người cùng ngồi xem Xuân vãn. (Chú thích: Chương trình đêm giao thừa của Trung Quốc, giống chương trình Táo quân mỗi năm của mình ấy).
Mẹ Chu lấy ba bao lì xì, phát cho chúng tôi mỗi người một cái, cười nói: “Tháng đổi năm dời, bình an vô sự.”
“Cảm ơn mẹ, chúc mừng năm mới.” Chu Hải Yến đã quen.
“Cảm ơn mẹ, chúc mừng năm mới!” lần đầu tiên tôi được nhận bao lì xì, không kiềm được niềm vui.
“Cảm ơn dì, năm mới vui vẻ ạ!” cảnh sát Tiểu Phó không ngờ mình cũng có bao lì xì, phấn khích muốn nhảy dựng lên.
Không khí hài hòa, tôi về phòng mang quà đã chuẩn bị sẵn ra.
Quà cho mẹ Chu là khăn quàng cổ, đôi găng tay, bà thường xuyên ngồi thẫn thờ nơi cửa, bây giờ trời lạnh, có thể giữ ấm cho bà.
Cảnh sát Tiểu Phó là một chiếc mũ dệt kim dày, thị trấn mùa đông lộng gió, anh đội đi tuần bên ngoài có thể bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-nho-co-nguoi-dang-doi/2851571/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.