Sở Nguyệt ngẫm lại lời nói vừa thốt ra, cô đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Cô thật sự nghĩ rằng anh sẽ dừng lại sao? Cô tuyệt vọng nhìn anh, thần hồn đều đã bị anh lấy mất 
"Anh điên rồi " 
Kỳ Viễn lại gần cô, anh đứng đối diện với cô. Đúng vậy, sau khi mọi chuyện kết thúc. Anh sẽ đưa cô rời đi thật xa, có thể là đi đến một thảo nguyên rộng lớn. Cũng có thể tới một làng chài bên bờ biển. Cuộc sống … sẽ yên bình biết bao? 
"Sở Nguyệt, anh yêu em là thật " 
Sở Nguyệt cảm thấy nực cười vô cùng, anh yêu cô là thật? Đây mà gọi là yêu sao? 
"Anh yêu tôi? Anh có chắc chắn bản thân mình trở về nước, tiếp cận tôi là không có mục đích hay không? " 
Kỳ Viễn sững sờ trước lời nói của cô. Anh có chắc không? Chính bản thân anh cũng không biết 
"Anh … quả thực ban đầu anh tiếp cận em là có mục đích. Nhưng anh … " 
Sở Nguyệt cắt ngang lời nói của anh, cô luôn xem anh là bạn thân, là tri kỷ. Thì ra những thứ đó đều là tự cô đa tình. Anh xem cô là gì? Một quân hậu anh dùng để chiếu tướng? 
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ anh nữa… " 
Kỳ Viễn chặn môi cô bằng một nụ hôn. Sở Nguyệt hoảng hốt, cô cứ thế mà bị anh hôn. Cô cắn một cái thật mạnh lên môi anh. Kỳ Viễn cảm thấy mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng. Lúc này anh mới buông ra, anh đưa tay lau đi vệt máu còn đọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-nhan/733852/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.