Sở Nguyệt cảm thấy toàn thân đau nhức, đây là đâu? Giọng nói vừa rồi là ai? Tại sao cô lại có cảm giác giọng nói này vừa xa lạ lại vừa thân quen? 
Người đàn ông đứng phía trong góc khuất, nơi không có ánh sáng chiếu vào. Sở Nguyệt chỉ thấy ánh đỏ từ ly rượu vang của hắn ta. Cô mơ màng hỏi 
"Anh là ai? " 
Người đàn ông khẽ cười, cô gái này, vẫn ngốc như vậy 
"Sở Nguyệt à, em vẫn ngốc như vậy " 
Sở Nguyệt lắc đầu trong vô thức, không thể nào, không thể nào là anh ấy. Cô nghiến răng nhìn về phía hắn 
"Ngươi là ai, ngươi tuyệt đối không phải anh ấy " 
Người đàn ông chậm rãi bước ra, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Sở Nguyệt cảm thấy đầu óc mình nổ tung hết rồi. Bóng hình này, gương mặt này, và cả giọng nói này. Tuyệt đối không sai, là Kỳ Viễn! 
Có phải Kỳ Viễn đến cứu cô không? Là anh ấy đến cứu cô đúng không? 
"Kỳ Viễn, anh mau cởi trói cho em, em biết là anh đến cứu em mà " 
Kỳ Viễn không đáp lại lời cầu cứu của cô, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô. Vẻ lạnh giá trong đáy mắt lên đến cùng cực 
Sở Nguyệt không kêu gào nữa, cô biết là anh làm vậy với cô. Nhưng tại sao cô vẫn muốn lừa dối bản thân? 
"Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? " 
Kỳ Viễn nhìn cô như vậy, trong lòng quả thực nhói lên. Cô thật sự muốn biết sao? Cô thật sự muốn biết nguyên do anh làm như vậy? Nếu anh nói anh vốn không muốn làm vậy thì sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-nhan/733851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.