Bên trong thật tối tăm, Trần Ngộ ngửa mặt nằm trên giường rối như tơ vò, giữa hai chân bị thân thể người đàn ông kẹp lại không thể khép vào nhau. Người đàn ông liếm láp đầu v* khiến hơi thở anh bất ổn, trong nội tâm gào thét đấu tranh, cực lực áp chế để kìm xuống tiếng rên.
Người đàn ông từ lồng ngực anh ngẩng đầu lên: "Trần Ngộ ngoan, thành thực một chút nào, ít nhất trong đêm nay thôi."
"Tại sao chứ?"
Trần Ngộ giơ tay che đi đôi mắt khép hờ, lẩm bẩm: "Tại sao lại là tôi?"
"Đây là duyên nợ của chúng ta, Trần Ngộ à." Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt anh, nói: "Bắt đầu từ lúc anh gõ cửa nhà em cho đến khi em mở cửa cho anh vào, tất cả những thứ này đều đã được định sẵn rồi, hơn nữa là do chính em tự mình đẩy mọi thứ phát triển từng chút một, bây giờ em muốn thoát cũng thoát không xong đâu."
Trần Ngộ chậm rãi lắc đầu, người đàn ông nhìn thấy một giọt nước mắt từ khoé mắt anh chảy xuống gò má, nhỏ xuống ga giường rồi nhanh chóng khô đi.
Giọng của Trần Ngộ lại nghẹn rồi: "Tôi rõ ràng đang sống tốt, hà cớ chi anh lại bước vào rồi phá hỏng nó?"
"Vậy thì em có hối hận không?"
"Hối hận thấy mẹ." Giọng của Trần Ngộ nghẹn ngào: "Biết vậy thì tôi nên gọi cảnh sát đến bắt anh, thay vì nghe theo tên quỷ ma như anh hoàn thành cái tâm nguyện vớ vẩn này. Tôi còn giúp anh đi làm chuyện xấu. Tôi được lợi gì chứ? Căn bản là tôi chẳng biết sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ngan/776393/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.