Sau khi rời khỏi sơn động đã giam cầm hắn hơn mấy trăm năm, Lăng Chiêu còn chưa kịp đến chính điện của Lăng môn, đã không ngoài ý muốn bị ngăn cản. Hơn mười mấy đệ tử trên dưới Lăng môn xếp thành hai hàng, trường kiếm ra khỏi vỏ, chặn trước cửa không cho hắn đi qua.
Đồng tử của Lăng Chiêu co lại, tay đã hơi hơi nâng lên, nhưng rồi lại buông xuống. Tầm mắt chậm rãi đảo một vòng, rồi cười khinh miệt: “Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, bổn toàn chẳng buồn ra tay – Lăng Hoa đang ở đâu?”
Mười sáu năm trước, khi hắn vừa thoát khỏi động, đối mặt với lăng môn đệ tử chắn trước mặt, chỉ có một chữ, giết. Mà hiện giờ, có lẽ bởi vì đã làm người mười mấy năm, những gương mặt trước mắt này, người người quen thuộc, đột nhiên không có hứng đại khai sát giới. Đáng để hắn ra tay, chỉ có Lăng Hoa mà thôi. Những người khác, ở trong mắt của hắn, không khác gì con kiến cọng cỏ.
Nhưng không ai trả lời hắn, trên gương mặt của tất cả mọi người đều là thần sắc sẵn sàng liều chết, không nhúc nhích chặn trước mặt hắn, không ai lùi bước.
Người đứng ở hàng đầu, là nhị sư huynh của hắn. Trừ Lăng Hoa, nhị sư huynh chính là người có uy tín cao nhất trong đệ tử Lăng môn, nay hắn ta cầm trong tay lệnh bài chưởng môn, ánh mắt âm sâu như nước, gằn từng tiếng: “Lăng Chiêu, ngươi thân là đệ tử Lăng môn, lại bị ma vật mê hoặc, bước vào ma đạo. Nay ta lấy thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ma/2123073/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.