Quay trở về nhà, Lữ Minh Trâm vẫn nhận được sự “ưu ái” đợi chờ từ ba mẹ mình. Gặp họ, cô vẫn lễ phép cúi đầu.
“Ba mẹ, con mới về.”
“Người đâu, đưa tiểu thư lên phòng. Không có lệnh của ta, cấm bất cứ ai ra vào.”
Lần này, Lữ Minh Tâm không nổi nóng quát tháo nữa, mà ông chuyển sang tone giọng trầm thấp, lạnh lùng với một mệnh lệnh có khả năng làm Minh Trâm sững người.
“Ba muốn giam lỏng con ư?”
“Nếu đã không nghe lời, thì từ giờ cứ ngoan ngoãn ở nhà đã, cho tới khi nào con chịu làm theo ý ba muốn sẽ được tự do.
Tự do? Nghe nói đến hai từ này mà cô chỉ biết cười khẩy. Bởi vì, cái tự do mà ông nói là chuyển từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác, không bị ràng buộc bởi ông, thì cũng bị bó buộc bởi một cuộc hôn nhân không tình cảm, thế có khác gì với hiện tại?
“Thế thì ba cứ giam con suốt đời này đi, vì con đã quyết sẽ chọn người mình yêu đến cùng, con không bán rẻ hạnh phúc cho người con không yêu.
Một lời đã nói thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, sự dứt khoát của cô lại là nguồn cơn khiến Lữ Minh Tâm tức giận.
“Đứng lại. Đã cấm túc thì tất nhiên phải đồng nghĩa với việc cắt đứt mọi liên lạc với người bên ngoài chứ, mau bỏ điện thoại lại đây cho ba.”
Bị tịch thu điện thoại thì làm sao cô liên lạc với Huyền Ảnh Cơ? Đây rõ ràng là giới hạn cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-la-yeu-thuong/3646304/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.