Chương trước
Chương sau
Nhu cầu sinh lý vốn dĩ ai ai cũng có, chỉ là trong một trường hợp bất đắc dĩ nào đó mà họ buộc phải bộc lộ mạnh mẽ hơn những người khác.

Lữ Minh Trâm là trường hợp điển hình cho điều đó. Cô uống say, mà cũng không phải là say, hiện tại chỉ biết cùng người đàn ông ấy phát sinh quan hệ.

Quỳ gối trên nệm mềm, phía trước cô là thân ảnh cao to, lịch lãm, người toàn cơ thịt săn chắc và tay cô đang ôm choàng qua cổ hắn, giữa hai đôi môi nhiệt tình hoà quyện nụ hôn nồng cháy.

Lữ Minh Trâm không ngại khoả thân trước người khác giới, âu cũng là vì lần đầu rơi vào lưới tình, những cảm xúc thăng hoa cứ đưa đẩy khiến cô hoàn toàn đánh mất lý trí.

“Xoa thế này đã đủ chưa?”

Kết thúc câu hỏi từ người đàn ông, cô chỉ biết cắn môi nhìn hắn bằng cặp mắt không thể cưỡng lại nỗi lòng.

Thấy cô im lặng, hắn liền thay đổi tư thế, áp cô nàng nằm hẳn xuống giường, còn bản thân hắn lại chế ngự bên trên, đưa đôi mắt phức tạp, mị hoặc nhìn người đối diện như sắp làm ra chuyện lớn.

“Nhìn cái gì chứ?” Cô nhíu mày hỏi hắn.

Huyền Ảnh Cơ nghe xong lại còn môi cười tà mị, rồi cúi xuống hôn vào má, vào môi, vào cổ cô từng cái hôn thật lưu luyến, kích thích đến tê dại, rồi khẽ thầm thì:

“Phải nhìn để ghi nhớ lại những gì sâu sắc nhất. Có thể, sau đêm nay cô sẽ không thể nào quên được tôi.”

Hắn nói rồi, liền mút chặt vào vùng da cổ trắng mịn nõn nà của cô gái, mút mạnh tới mức cố tình lưu lại những dấu hôn đỏ bầm như son, rồi trượt dài từ trên xuống đôi gò bồng, chẳng chút ngại ngần mà gặm lấy nhuỵ hoa nhỏ đã sớm ló đầu run rẩy trong không trung.

“A... Ư...” Tiếng rên rĩ được kiềm nén vẫn không thể giữ trong cổ họng cô gái mà khẽ khàng thoát ra ngoài, khiến Lữ Minh Trâm ngại ngùng không kể xiết.

“Rên đi, phải rên càng to thì cảm giác thăng hoa mới thật sự bùng nổ.”



Hắn lại cất lời dạy hư cô, cơ mà miệng nói tay thì trượt dài từ vòng một xuống tới tận vòng ba căng tròn của người phụ nữ mà xoa xoa bóp bóp, tiếp đến lại mạnh dạn đưa tay luồng vào giữa cặp đùi thon thả, cố tình “trêu hoa ghẹo mật” ở đoá hoa giữa trung tâm.

Chạm vào một chút, cảm nhận được độ mịn màng và se khít khi ngón tay giữa đã đâm thẳng vào miệng hoa nhỏ nhắn, hắn khiến cô không khỏi giật mình mà ưỡn nhẹ người một cái.

“Đừng, đừng đưa đẩy... ưm...”

Khi ngón tay nghịch ngợm ấy cứ liên tục ra ra vào vào tại huyệt động nhỏ là khi Lữ Minh Trâm tuyệt nhiên không thể tiết chế được những biểu hiện thành thật từ cơ thể, cả những tiếng rên nỉ non, kiều ái.

“Nhỏ quá đúng không?”

Trên môi người đàn ông bỗng loé lên nụ cười tà dục, cùng lúc đó hắn nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, lẫn quần trong quần ngoài, để lộ chiếc “vũ khí” nam tính mạnh dạn hướng thẳng về phía miệng hoa nhỏ trơn ướt mà đâm vào.

“A, đau.” Cảm giác khoảng trống được khỏa lấp quá đau đớn khiến Lữ Minh Trâm không kìm được mà hét lên.

Trái lại là người đàn ông lại để lộ nụ cười thích thú.

“Lần đầu sao?”

“Anh tưởng bổn tiểu thư dễ giải lắm hay sao mà hỏi câu đó?”

Lữ Minh Trâm bất mãn ngóc đầu lên nhìn hắn mà đanh giọng chất vấn, nhưng hắn căn bản không quan tâm và còn bắt đầu đưa đẩy.

“Đừng hét, giữ sức kẻo lát nữa lại mệt thở không ra hơi.”



Huyền Ảnh Cơ khom lưng, lấy bầu sữa căng tròn của người phụ nữ làm điểm trụ và thắt lưng dẻo dai bắt đầu hoạt động liên tục với tần số không ngừng nghỉ.

“A, ư... Đừng... Đừng nhanh như vậy.”

Y như rằng là hắn nói chẳng có sai vào đâu, mới khởi động có tí đã làm cô kêu la, ưỡn ẹo.

Dưới sự tác động giao thoa, chiếc giường nhỏ dường như cũng đang lắc lư theo nhịp, hoà lẫn cùng âm thanh phành phạch mỗi khi hắn đưa vật duong thúc sâu vào đáy mê cung sâu hun hút của người phụ nữa.

Làn nước ấm bên trong vật am* bịn rịn tuôn trào, phối hợp với từng đường mị thịt non nớt bên trong cứ siết chặt lấy “vũ khí” to dài, khiến hắn ta cũng chìm vào đê mê không lối thoát.

Chơi chán kiểu này rồi, hắn lại cầm chân cô gác lên vai, hơi nhổm người sao cho vật thể nam tính của mình có thể đi sâu vào trong nhất, rồi tiếp tục nhấp vào.

Dưới thân xác cường tráng của hắn ta là thân thể kiều diễm, quyến rũ đến mê li của người phụ nữ. Lữ Minh Trâm thật sự đánh mất lần đầu chỉ vì một ly rượu, ở cùng phòng với người lạ mặt.

Hy vọng tình một đêm này không ai hay biết, hy vọng sáng mai đường ai nấy bước. Cô sẽ xem như đang bốc bánh trả tiền, vì suy cho cùng cô cũng có được lợi ích, là cô không đủ bản lĩnh giữ vững lý trí mới nằm đây rên rĩ thì không nên trách ai.

Mà nghĩ lại thì lần đầu nếm thử mùi vị trái cấm cũng không mất mác gì, chỉ trừ việc hơi đau. Huống hồ, trong lúc này cô mới có cơ hội nhìn kỹ mặt đối phương, dù trong làn ánh sáng mỏng manh vẫn không thể che giấu hết nét đẹp của người đàn ông này.

“Rên đi, tôi thích nghe em rên rĩ dưới thân xác tôi.”

“Ưm... Đồ đê tiện.” Lữ Minh Trâm sỉ diện nên mắng người.

Huyền Ảnh Cơ lại điềm nhiên nhoẻn cười.

“Đê tiện nhưng thỏa mãn được em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.