•Vị tiểu huynh đệ này, xin hãy cứu mạng.
Thủy Lan gần như là níu được sợi rơm cứu mạng. Lập tức cầu cứu Hải.
•Ách, Vị tiểu huynh đài này. Ả là yêu ma, đừng bị lừa.
Thục Mang lập tức phản ứng. Sợ Hải sẽ nghe lời Thủy Lan mà ra tay với họ.
Hải liếc nhìn hai bên. Nhất thời không có phản ứng. Sau đó ánh mắt lại tập trung vào Thủy Lan. Trên mặt lóe lên nét nghi hoặc.
Không chỉ hắn, Tiểu Thanh cũng đang nhìn Thủy Lan, Thủy Lan cũng nhìn nàng. Hai người lẳng lặng nhìn nhau. Trong âm minh dường như có một sợi dây vô hình liên kết giữa bọn họ.
Trái tim Thủy Lan rung lên một cái. Một loại cảm xúc không diễn tả được dâng trào lên trong huyết quản. Giống như đau lòng, lại như thổn thức. Nước mắt không khỏi ngân ngấn hàng mi.
•Thanh... Thanh Nhi.....
Nàng lắp bắp, gần như không thể nói thành lời. Dù bao nhiêu năm. Dù Tiểu Thanh có lớn hơn, như là một người mẹ. Nàng làm sao không nhận ra con mình.
•Thanh Nhi... Có phải con không....
Để cho chắc chắn, nàng vẫn hỏi thêm một câu.
•Mẫu thân, là người....
Tiểu Thanh đôi mắt cũng đã đỏ hoe. Dù hình ảnh Thủy Lan chỉ còn mang máng trong tâm trí, nhưng cảm giác thân tình này không thể khác được.
Nhất thời cảm xúc vỡ òa. Hai mẫu tử cách xa bao nhiêu năm bây giờ trùng phùng. Bi hoan hợp tan phút chốc hiện hữu. Cả hai mẹ con cùng khóc lên, bất chấp lao vào ôm chầm lấy nhau.
Nước mắt tuôn trào. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng cái ôm hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-chuyen-the/1766127/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.