•Là lữ đoàn cấp hai bên khu đông đó sao...
Thục Mang hỏi. Y là đoàn trưởng nên hiểu biết cũng khá rộng.
•Ân.
Thấy y nói như đúng rồi, Thủy Lan chỉ có thể gật đầu.
•Vậy tại sao chỉ có mình cô, những người khác đâu.
Thục Mang lại hỏi. Giọng điệu nghi hoặc.
•Bọn họ chết hết rồi...
Thủy Lan nghe nhắc đến chuyện này. Trên mặt liền xuất hiện nét buồn. Tiếc nuối nói.
•Cái gì.....
Lời của nàng giống như tiếng sét ngang tai, khiến mọi người trong Thiên Minh lữ đoàn chấn động. Nếu tính luôn cả Khôi Hoang lữ đoàn thì đã có năm lữ đoàn bị tiêu diệt trong vòng một tháng trở lại đây. Chuyện này trước nay chưa từng xuất hiện.
•Cô có thể kể lại chuyện đã xảy ra không....
Thục Mang dường như rất quan tâm chuyện này. Lập tức dò hỏi.
•Ta cũng không rõ ràng. Hai đêm trước, khi lữ đoàn chúng ta đang nghỉ ngơi ở gần Âm Hồn Vực thì đột nhiên bị một yêu thú tấn công. Nó rất mạnh, thành viên trong đoàn tử nạn rất nhiều. Ta nhờ có đoàn trưởng bảo hộ mà may mắn chạy thoát. Về phần những người khác đều đã chết hết rồi.
Thủy Lan nói đến đây, hai hàng nước mắt bất chợt tuôn dài, rõ ràng là rất bi thương.
•Được rồi, cô nên đi nghỉ ngơi đi. Chuyện này chúng sẽ điều tra.
Thục Mang thấy có chút thương tâm. Bèn an ủi một câu. Sau đó cho người đưa Thủy Lan đi nghỉ.
Thiên Minh lữ đoàn cắm trại tại chỗ.
Đêm dài u ám.
Sáng ngày hôm sau, khi bình minh lóe lên, Vạn Thạch Sơn vẫn chìm trong sương mù.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-khong-chuyen-the/1766126/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.