Lúc trước nghe hắn nói sự tình đêm đó là do Ngụy Minh Tiên phái người làm đã hơi ngạc nhiên, ai ngờ hắn lại nói ngay cả chuyện nàng té ngựa bị thương ở kỵ xạ đại điển năm ngoái cũng là do Ngụy Minh Tiên làm---
Nàng vội lên tiếng nói: "Ngươi có bằng chứng gì, lại dám nói xấu Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Ngụy Minh Tiên?"
Vương Kỳ hơi chần chờ, "Mấy ngày trước Ngụy Thiếu Khanh mở tiệc mời khách trong phủ, ăn uống no say lại không có người ngoài, hắn nhất thời lỡ miêng mới để ta nghe thấy." Hắn thấp mắt, "Nếu Mạnh đại nhân muốn bằng chứng, ta cũng không thể lấy ra. Nếu ta không bị Mạnh đại nhân bức đến mức này, thì bất luận thế nào cũng không có khả năng nói ra việc này."
Mạnh Đình Huy chỉ lạnh lùng hỏi: "Ta cùng Ngụy Minh Tiên không oán không thù, kỵ xạ Bắc uyển năm ngoái, ta cũng chỉ mới vừa vào Hàn Lâm Viện không lâu, ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, sao hắn lại có ý muốn hại ta?"
Vương Kỳ sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt nhìn nàng lộ vẻ kỳ lạ, "Mạnh đại nhân cho rằng phải có thù oán với Ngụy Thiếu Khanh mới làm hắn muốn hại ngươi sao? Ngụy Thiếu Khanh từ trước đến nay đều tự cho mình là tân quý của Đông đảng, thường ngày cư xử đến cả Cổ tướng cũng không thăm không hỏi, thái độ bảo thủ không ai sáng bằng. Lúc trước, chuyện Trầm thái phó thay thái tử tấu thỉnh Hoàng thượng sai Hàn Lâm Viện mở một sắc ngạch cho nữ tiến sĩ khoa, đã khiến cho rất nhiều triều thân Đông đảng trong lòng không vui, mà sau đó thái tử lại phá lệ ban cho Mạnh đại nhân chức tu soạn chính lục phẩm, càng khiến cho nhóm cựu thần Đông Đảng vốn không muốn nữ tử vào triều làm quan trong lòng sinh dị niệm. Ngụy Thiếu Khanh làm vậy không phải muốn gia hại Mạnh đại nhân, mà là làm cho thái tử nhìn.
Sắc mặt nàng âm tình bất định, "Ngụy Minh Tiên xem ngươi là tâm phúc, vì án này mà khắp nơi tìm người bảo vệ ngươi, ngươi lại vài ba câu đã đem hắn bán đứng sạch sẽ, ta sao có thể tin ngươi là nói thật đây?"
Vương Kỳ nói: "Chuyện Mạnh Đình Huy đêm mấy hôm trước gặp nạn, chắc hẳn thái tử đã điều tra tường tận, Mạnh đại nhân sao không đi hỏi thái tử chuyện này rốt cuộc là ai ở sau lưng giật dây, thì sẽ biết lời của ta tuyệt không giả dối."
Mạnh Đình Huy ngưng thần chốc lát, lại đột nhiên cười lạnh: "Cho dù là ngươi nói thật, nhưng ngươi lại không có một chút chứng cớ nào, chỉ nói suống như vậy sao có thể làm chứng cứ buộc tội Ngụy Minh Tiên?"
Vương Kỳ vội vàng chống thân thể lên một chút, vội nói: "Cho nên ta lúc nãy có nói, nếu như Mạnh đại nhân chịu đem tội ở đại doanh Thanh Châu của ta trên khẩu cung xóa đi, ta sẽ nói cho Mạnh đại nhân một chuyện bí mật! Có thể làm Ngụy Minh Tiên bị kết tội giáng chức, không cần phải tìm chứng cứ của hai chuyện đó nữa."
Nàng suy nghĩ một chút, hàng mi mỏng khẽ nhếch, "Ta muốn nghe trước xem ngươi có biện pháp gì."
Hắn lại do dự không nói.
Mạnh Đình Huy thấy thế, làm bộ xoay người muốn đi, "Đành thôi vậy, Ngụy Thiếu Khanh bất quá chỉ là một tứ phẩm Thiếu Khanh, ta há lại sợ thế lực của hắn sao?"
Vương Kỳ cuống quýt gọi nàng lại, "Mạnh đại nhân đừng đi, ta nói, ta nói," Hắn cau mày, giống như hạ quyết tâm cực lớn, mới nói: "Mạnh đại nhân không biết, mẫu thân của Ngụy Thiếu Khanh đã qua đời nửa tháng trước, nhưng hắn lại che giấu chuyện có tang không báo, không chịu trở về trở về quê chịu đại tang."
Lời vừa nói ra, Mạnh Đình Huy mới thật sự kinh hãi.
Theo tổ chế triều đình, triều quan bất kể phẩm hàm, nếu có tang phụ mẫu sẽ phải trở về quê chịu tang ba năm, nếu là giấu không báo tang, sẽ bị cách chức xử phạt, tuyệt không có ngoại lệ.
Mà cách chức chỉ là chuyện nhỏ, thanh danh mới là chuyện lớn. Thi tiến sĩ làm quan người nào mà không nhiều năm đọc đủ sách thánh hiền? Che giấu đại tang là chuyện vi phạm tổ chế, có thể nói là hành vi đại nghịch bất đạo, đủ để khiến người trong thiên hạ phỉ báng thóa mạ, sau này nếu muốn bắt đầu lại thì khó càng thêm khó, có thể nói là vì nó mà mất tất cả tiền đồ cả đời.
Nàng sao cũng không thể nghĩ ra, Ngụy Minh Tiên lại có thể làm ra loại chuyện bất hiếu khi quân như vậy, mà Vương Kỳ lại có thể biết được chuyện bí mật như vậy.
Vương Kỳ nhìn ánh mắt nàng trở nên hoang mang, lúc này mới cười khổ một tiếng, lại nói: "Mạnh đại nhân thực ra không biết, ta cùng Ngụy Thiếu Khanh là đồng hương, lại thì tiến sình làm quan cùng một năm, Mạnh đại nhân cho rằng hắn lúc này khắp nơi giúp ta là bởi vì xem ta là tâm phúc, thực ra là hắn sợ ta đem việc này nói ra, mà ta nguyên là cũng muốn ngồi đợi hắn bảo vệ ta, ai lại nghĩ đến thái tử lại để cho Mạnh đại nhân tham thẩm..."
Mạnh Đình Huy nắm chặt tờ khẩu cung, lạnh lùng ngắt lời hắn: "Vương đại nhân sợ là không biết, đêm hôm đó ta bị người đánh, đầu đập vào đá nên một bên đầu bị thương, mấy ngày gần đây lỗ tai vẫn luôn không tốt, vừa rồi Vương đại nhân mói nói cái gì, ta một chữ cũng không nghe thấy. Cho nên tội ngân lượng tháng của đại doanh thanh châu, thứ cho ta không thể thay Vương đại nhân xóa bỏ, mà Vương đại nhân cũng đã ký tên lên đó, cũng đừng trách ta ngày mai trình lên Tam tư đường để ba vị đại nhân Phan, Lưu Tiết kết án.
Vương Kỳ không thể tin nàng sẽ trở mặt nói ra những lời này, sắc mặt trắng bệch, "Ngươi...", cổ họng phun ra một búng máu, cả người run bần bật, "Ngươi hôm nay đối nhân tàn khốc như vậy, sau này tất sẽ không được chết tử tế."
Nàng cũng không tức giận, mà lại mỉm cười: "Nói tới thì, ta mười năm trước phải nên『 không được chết tử tế 』rồi, ai ngờ trời cao chiếu cố, lại để cho ta được người cứu được. Cái mạng này sống tới bây giờ cũng không phải muốn vì mình mà mưu phúc, cho nên sau này dù cho 『 không được chết tử tế 』thì có gì đáng sợ?"
Vương Kỳ lại không nói được lời nào, thở hổn hển, cách một cánh cửa lao oán hận nhìn nàng, thân thể bỗng nhiên co quắp hai cái, oành một cái ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
Mạnh Đình Huy nhíu mày, đưa tay gọi ngục lại tới xử lý, lại dặn dò trước khi đinh tội vạn lần không thể để hắn có chuyện gì, sau đó đem thu dọn các giấy tờ trên bàn, rồi mới chậm rãi đi ra khỏi ngục.
Bên ngoài gió đêm lành lanh, mang theo hương vị tươi mát của không khí cuối xuân đầu hạ, làn váy tung bay, sợi tóc phất qua, vẻ nghiêm nghị nơi khóe mắt đầu mày cũng giảm đi ba phần.
Bởi vì biết Hoàng Ba đang giữ xa giá đợi nàng ở cách đó không xa, nên cũng không lưu lại lâu, trực tiếp từ Ngự Sử Đài, đi thẳng ra ngoài.
Lúc vừa tới cửa, chợt nghe phía bên phải có người gọi nàng: "Mạnh đại nhân."
Mạnh Đình Huy quay đầu nhìn sang, thấy người kia chính là Tào Kinh, không khỏi có chút kinh hỉ, tiến lên phía trước nói: "Thế nào, tối nay là Tào đại nhân trực sao?"
Tào Kinh khẽ cười lại, gật đầu, nói: "Khi đó từ Gián Sảnh của Môn Hạ Tỉnh điều động tới Ngự Sử Đài có chút vội vàng, không thể cùng Mạnh đại nhân nói một tiếng." Hắn đem nàng quan sát một phen, thấy khí sắc nàng không tồi, dường như yên tâm một chút, lại cười nói: "Nghe nói bây giờ Mạnh đại nhân xuất hành đã có xe ngựa tứ luân khâm tứ, mong rằng sau này có thể ở trước mặt thái tử thay ta nói tốt vài câu."
Sắc mặt nàng hơi ửng hồng, không biết hắn đang nghiêm túc hay là đang nói đùa, chợt nhớ tới lời Hoàng Ba nói ngày đó, Tào Kinh là phụng dụ lệnh của thái tử mới giáng chức Thị Ngự Sử, lại chưa tới nửa ngày đã trình lên một phong tấu chương hạch tội Cổ Khâm kết đản không hợp quy tắc, không khỏi hơi thu lại ý cười, nhẹ giọng hỏi: "Tào đại nhân hiện nay đã chuyển qua nương tựa thái tử rồi sao?"
Tào Kinh trên mặt có chút xấu hổ, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, lại như có lời khó nói, hồi lâu cũng không nói gì, đợi bên trong có người gọi hắn vào, mới đối với nàng cười cười, "Có việc đi trước, lần sau có cơ hội lại nói tiếp."
Mạnh Đình Huy vội ngăn hắn lại nói: "Ta không phải muốn xen vào việc riêng của ngài, chỉ là ngài ngay cả Cổ tướng cũng dám hạch tội, như vậy Đông đảng bên kia sẽ không lại lôi kéo ngài, từ nay về sau ngài ngoại trừ nương tựa Thái tử, sợ là cũng không còn con đường nào khác có thể đi." Nàng hơi ngừng một chút, thấy xung quanh gần đó không có ai, mới hạ thấp thanh âm nói: "Tối nay vừa vặn có một chuyện muốn nhờ ngài giúp một tay, nếu ngài bằng lòng, ta đảm bảo ngài không đến một tháng là có thể thăng quan."
Tào Kinh ngừng bước, lông mi nhíu lại, "Chuyện gì?"
Thanh âm nàng trở nên nhẹ hơn, "Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Ngụy Minh Tiên che giấu mẫu tang, không báo lên triều đình."
Tào Kinh kinh sợ, "Là thật sao?"
Mạnh Đình Huy gật đầu, lại nói: "Việc này trước tiên ta sẽ truyền đi cho các lão thần Hàn Lâm Viện biết, đợi thanh nghị của Hàn Lâm Viện lên tiếng, ngài liền lấy chức Thị Ngự Sử viết một phong đạn chương phê bình, vạch ra trăm tội mà bách quan hay mắc phải trình lên, đến lúc đó nhóm quan Ngự Sử Đài sẽ cùng phụ họa, không lo Ngụy Minh Tiên không bị cách chức.
Tào Kinh vẫn là kinh ngạc không ngớt, một lát mới nói: "Hàn Lâm Viện đa số cũng đều là Đông đảng, ngài sao có thể làm bọn họ bằng lòng khởi xướng hạch tội Ngụy Minh Tiền trên triều?"
Nàng thấp mi cười nhạt, "Tào đại nhân đã quên rồi sao, ta cũng là xuất thân từ Hàn Lâm Viện." Nàng liễm tay áo vái chào, "Làm sao để khiến người của Hàn Lâm Viện mở lời, Tào đại nhân không cần lo lắng, chỉ cần đến lúc đó lựa thời cơ nghĩ cho tốt đạn chương trình lên là được rồi."
Tào Kinh cũng vái chào lại, ánh mắt vẫn còn kinh ngạc.
Mạnh Đình Huy muốn đi, lại quay đầu nói thêm một câu: "Cơ hội thăng quan tiến chức liền ở ngay trước mắt, Tào đại nhân sẽ không lại làm khó con đường làm quan của mình chứ?"
Tào Kinh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chậm rãi gật đầu một cái, ánh mắt dừng trên mặt nàng không đổi, miệng nói: "Mạnh đại nhân, tại hạ sẽ tin ngài lần này, nếu như có thể đúng như Mạnh đại nhân tính toán, sau này trong triều, tại hạ sẽ theo Mạnh đại nhân làm việc."
Mạnh Đình Huy cười cười với hắn, không nói thêm lời nào, quay đầu đi ra khỏi Ngự Sử Đài.
Hoàng Ba từ xa trông thấy thân ảnh của nàng, liền lái xe ngựa nghênh đón phía trước, "Mạnh đại nhân sao lại đi lâu như thế, hạ quan thiếu chút nữa là xông vào Ngự Sử Đài để tìm người rồi."
Nàng liêu váy lên xe, trên mặt có chút áy náy, mỉm cười nói: "Còn phải phiền Hoàng thị vệ, lại theo ta đi tới Hàn Lâm Viện."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]