*Triều dũng: Thủy triều (có thể hiểu là triều đình dậy sóng)
Trăng đã tàn một nửa, chân trời bắt đầu có những tia sáng nhạt, bên ngoài Hàn Lâm Viện một mảnh yên tĩnh. . Truyện Sắc
Đến giờ, Nội thị đã đến đây trước để mở khóa viện, nhóm học sĩ thừa chỉ bên trong lác đác đi ra, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Phương Hoài đi ra ngoài cuối cùng, thấp giọng nói với nội thị nâng chiếu chỉ đang muốn trở về nội cung mấy câu, rồi mới đóng cửa lại hướng con đường bên ngoài bước đi.
Một góc tối trên đường, một chiếc xe ngựa tứ luân đứng đó, đợi lúc ông đi qua, tấm màn trước buồng xe mới khẽ động, bên trong truyền ra một tiếng gọi: "Phương đại nhân."
Phương Hoài nghiêng đầu, thấy rõ người phía sau rèm, sắc mặt chợt cứng đờ, nhíu mi không nói gì, lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước lại bị người ngăn lại.
Hoàng Ba cười nói: "Mạnh đại nhân không gọi được Phương học sĩ, nhưng Phương học sĩ sẽ không đến nỗi ngay cả Thái tử cũng không nể mặt chứ?"
Phương Hoài nhận ra hắn chính là cận vệ bên người Thái tử, không khỏi hơi sửng sốt một chút, quay đầu nói: "Sao Hoàng thị vệ hiện tại lại ở bên cạnh nàng ta?"
Hoàng Ba vừa mời hắn đi tới mã xa bên kia, vừa nói: "Là Thái tử ra lệnh."
Phương Hoài nghe vậy, sắc mặt hơi biến đen, giật mình một chút mới leo lên xe ngựa, cũng không thả màn, chỉ hỏi: "Mạnh đại nhân sợ là đã đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-hoang-van-tue-van-van-tue/2476657/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.