Trong thành Thư Châu cũng không có thương loạn như trong tưởng tượng của nàng.
So với mấy tòa châu huyện trên đường từ bắc cảnh nam hạ, trong thành Thư Châu có thể xem như là trật tự ngay ngắn dân sinh thượng an rồi.
Lư Đa vốn là thị vệ ban trong Điện Tiền Tư, lúc trước ở kinh thành từng gặp qua nàng, lần này theo Hoàng thượng xuất chinh bắc thượng, mặc dù không rõ những chuyện giữa nàng và Hoàng thượng, cũng không biết nàng vào thành Thư Châu là muốn làm gì, nhưng vẫn là làm tròn bổn phận một đường hộ tống nàng, không nhiều thêm một câu nhàn ngôn nào.
Nhạc Lâm Tịch cũng không ngoài ý muốn không nói với nàng một câu nào.
Mạnh Đình Huy trong bụng thầm nghĩ, trước đây hắn bởi vì nàng mà bị Anh Quả giết sạch gần một ngàn nhân mã, lại bị bức ép làm những việc này, chắc hẳn trong lòng oán hận nàng. Nhưng nếu không phải bởi vì hắn cung khai, thân phận hoàng tự Trung Uyển của nàng sao có thể bị lộ? Trong lòng nàng cũng oán hận hắn.
Nghĩ như vậy, nàng cũng không muốn chủ động nói chuyện với hắn, chỉ đợi hắn mang nàng tới nơi hẹn gặp.
Lúc thành Thư Châu bị khấu quân công chiếm, tri châu sớm đã bị giết, cho nên phủ nha tri châu trong thành liền trở thành nơi nhóm di thần Trung Uyển kia tụ họp nghị sự.
Ba người xuống ngựa, Nhạc Lâm Tịch dẫn đầu vào thông báo.
Nàng quan sát sự tình trong viện một lượt, tháy có mấy binh sĩ cầm vũ khí canh giữ, chân mày không khỏi nhíu lại.
Lư Đa ở phía sau đột nhiên cầm thứ gì đó đụng nàng một cái, nàng nhìn lại, thấy là một thanh đoản đao, lại thấy Lư Đa hướng nàng nháy mắt, liền nhanh chóng nhận lấy thu vào bên trong eo váy.
Đợi đến lúc đi vào, mấy binh sĩ kia quả nhiên tới lục soát người Lư Đa, thấy không tìm ra thứ gì, mới thả Lư Đa theo nàng cùng tiến vào.
Thân phận nàng tôn quý, tất nhiên là không ai dám tới lục soát nàng, một đường đi vào tới trước căn phòng ở tận cùng bên trong, Lư Đa lại bị người ngăn lại, nói là chỉ cho một mình nàng đi vào.
Lư Đa không nghe theo, nhưng lại tranh không lại cái người kia, nhất thời cắn răng tức giận.
Mạnh Đình Huy trấn an nói: "Ngươi ở đây chờ ta, yên tâm, nhất định không có việc gì đâu." Sau đó hướng người canh giữ bên ngoài cười: "Làm phiền."
Người nọ vội đáp "Không dám", khom người đẩy cửa, mời nàng cùng Nhạc Lâm Tịch đi vào.
Hai người họ một trước một sau đi vào, bên trong sớm đã có mấy người ngồi đó, vừa thấy thân ảnh của nàng, liền rối rít đứng lên, cúi đầu hành lễ.
Nhạc Lâm Tịch dẫn nàng đến trước mặt một nam nhân hơi lớn tuổi, nói: "Vị này nguyên chính là Lại Bộ Thị Lang Phạm Dụ Phạm công của triều đình Trung Uyển, sau khi Trung Uyển vong quốc mấy lần nhận chiếu lại chịu không xuất nhậm, hơn hai mươi năm qua vẫn ở lại Kiến Khang Lộ."
Mạnh Đình Huy giương mắt cẩn thận quan sát Phạm Dụ một phen, lại chỉ cười cười, không nhiều lời.
Những cố lão trọng thần kia của Trung Uyển nay đều đã qua đời, một cái nguyên là Lại Bộ Thị Lang chính là chức quan lớn nhất trong đám người kia rồi, mà Phạm Dụ này mặc dù đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được, ông ta ở hơn hai mươi năm trước là một nam tử ngạo cốt tranh tranh như thế nào.
Thấy nàng đối mặt với Phạm Dụ cũng không mở miệng, Nhạc Lâm Tịch cũng không lại dẫn nàng gặp mấy người còn lại trong phòng nữa, chỉ là nói với Phạm Dụ: "Phạm công có lời có thể hỏi được rồi."
Người khác chỉ cảm thấy nàng thái độ kiêu ngạo, cũng không dám chủ động tới cùng nàng tiếp lời, nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng cứng ngắt.
Phạm Dụ đối với Nhạc Lâm Tịch hơi vẫy tay, sử một cái ánh mắt, thấy Nhạc Lâm Tịch xoay người lui ra ngoài cửa, mới đảo mắt nhìn về phía Mạnh Đình Huy, nói: "Đại hoàng tử Trịnh quốc công năm đó vốn có một ấu tử, nhưng vào lúc mất nước đã bị quân địch giết chết. Kiền Đức năm thứ ba sau khi nhị vị hoàng tử nhận chiếu chuyển vào trong kinh, đại hoàng tử mới lại cưới vợ, đáng tiếc cũng chỉ được một nữ nhi."
Mạnh Đình Huy hơi sững sờ.
Không nghĩ tới Phạm Dụ này vừa cất lời, liền một phen trực tiếp đề cập tới chuyện xưa, trực tiếp nói tới thân thế của nàng, cũng làm cho nàng không chút chuẩn bị, nhất thời có cảm giác trở tay không kịp.
Phạm Dụ thong thả ngồi xuống, đưa ánh mắt về mấy người còn lại, không chút hoang mang, không chút lo lắng, giống như kể chuyện xưa mà mở miệng nói: "Kiền Đức mùa thu năm thứ sáu, Bình vương lấy tội danh không có thực mà tru sát tứ công Mạnh thị cùng tông thân của họ, tứ công cả nhà trên dưới bất luận là thanh khách môn sinh hay là nha hoàn tiểu tư, không một ai may mắn sống sót. Ban đêm, nhũ mẫu của độc nữ Trịnh quốc công ôm nàng chạy trốn, để nữ nhi còn trong tã của mình lại trong phủ, lại bị người của Hoàng Thành Tư xem là độc nữ của Trịnh quốc công mà giết đi. Nhũ mẫu trên đường nghe được Mạnh phủ sinh biến, liền ôm tiểu nữ anh ở một đường trốn một đêm, ngày hôm sau nghe thấy phu quân mình vốn là môn khách của Mạnh phủ cũng đã bỏ mạng, lúc này mới mang theo độc nữ của Trịnh quốc công một đường trở về nhà mẹ đẻ ở Triều An Bắc Lộ.
Bà ấy trở lại Triều An mới phát hiện mình lại mang thai, muốn mang theo độc nữ Mạnh thị tị nạn ở nhà mẹ đẻ, nhưng lại không được nhà mẹ đẻ chứa chấp, cứng rắn đem bà gả cho ngoại hán. Bà vì bảo toàn huyết mạch Mạnh thị, sau đó đem nữ anh giao phó trong một ni am ở bên ngoài thành Trùng Châu, còn mình lấy chồng xa gả cho một nông hộ ở Thành Phủ Lộ. Bà ấy vốn muốn qua ít năm, đợi ngày qua an ổn, sẽ tới ni am tìm người, nhưng lại không ngờ tới Kiền Đức năm thứ mười bốn, một đạo chiếu lệnh chỉnh đốn tự miếu ni am ở Triều An, lại khiến bà ấy từ đó về sau mất đi tin tức của nữ anh kia. Sau đó trăn trở hơn mười năm, khi bà ấy cùng bọn ta thoáng dò ra một ít manh mối, lại phát hiện nữ anh kia đã trở thành nữ thần tử được đương kim Hoàng thượng vô cùng sủng tín."
Mạnh Đình Huy một mạch nghe ông ta nói xong, sắc mặt cũng không có chút biến hóa nào, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Ông biết cũng rõ ràng quá."
Phạm Dụ nói: "Nhũ mẫu của ngươi năm đó, chính là thân nương của Doãn Thanh, mà Doãn Thanh chính là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ của vị thanh khách kia đã chết thảm trong Mạnh phủ năm đó."
Nàng khẽ run, một lát sau mới rũ mắt, không bình luận gì.
Phạm Dụ đột nhiên đứng lên, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, hướng nàng nói: "Năm đó Trung Uyển vong quốc thương vong ra sao có bao nhiêu đau đớn, con cái của Mạnh công có bao nhiêu oan khuất! Nhũ mẫu của ngươi vì bảo toàn tính mạng cho ngươi, đã ăn bao nhiêu đau khổ, bọn ta vì giờ khắc này, đã phải chịu nhục bao nhiêu năm! Nhưng ngươi lại đi làm hoàng hậu của nam nhân kia, đồng ý chuyện phân phong kia, ngươi đã làm thất vọng tất cả chúng ta ở đây rồi."
Mạnh Đình Huy giương mắt quét qua mọi người một lượt, cuối cùng nhìn thẳng Phạm Dụ, nói: "Nhưng là các ngươi không biết, năm đó nếu không có hắn, ta sớm đã bị chết cóng trong căn miếu đổ nát rồi. Năm đó quý nhân cứu ta trong đêm mưa to gió rét, lại đem ta tới nữ học Trùng Châu, chính là hắn."
Mấy người đều kinh hãi.
Phạm Dụ cũng sững sờ chốc lát, mới hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nhưng năm đó người hạ đạo chiếu lệnh kia, chính là mẫu hoàng của hắn! Giữa Mạnh thị ngươi cùng hoàng thất Đại Bình có huyết hải thâm thù không đội trời chung, ngươi sao có thể dây dưa không rõ với hắn?"
Nàng bất động thanh sắc ngồi xuống, nói: "Các ngươi hôm nay gọi ta vào thành, chắc hẳn không chỉ đơn giản là muốn kể chuyện xưa. Đến tột cùng là muốn gì, không bằng trực tiếp nói ra đi."
Phạm Dụ nhìn mấy người một cái, sau đó mới chậm rãi nói: "Nhạc Lâm Tịch nói với bọn ta, ngươi mặc dù là làm hoàng hậu của hắn, đáp ứng thương nghị của hắn, nhưng ngươi là bị ép buộc, bọn ta cũng sẽ không vì vậy mà trách ngươi. Hiện tại hắn đã bằng lòng sách ngươi làm hậu, chính là đối với ngươi còn có tình xưa, đây cũng là một cơ hội khó được." Ông ta dừng một chút, quan sát sắc mặt của nàng, thấy nàng vô cùng bình tĩnh, mới nói tiếp: "Nếu ngươi có thể tìm cơ hội giết hắn, cấm quân Đại Bình chính là quần long vô thủ, quân ta nhất định sẽ đánh bại họ, khôi phục vong quốc cố địa."
Nàng lạnh lùng giương mắt, "Nếu là giết hắn, chư tướng Đại Bình tất sẽ suất quân trở về báo thù cho hắn, bắc cảnh một khi suy yếu, sẽ không ngăn được lòng lang dạ sói của Bắc Tiễn, đến lúc đó chư lộ sẽ là cảnh tượng chiến hỏa lửa cháy lan đồng cỏ, mà ai thắng ai thua ai có thể nói trước được? Ta sao có thể làm ra loại chuyện không có kết quả này, lại đẩy vạn dân chư lộ vào đau khổ chiến hỏa sao?
Phạm Dụ sắc mặt cứng đờ, "Ngươi thân là huyết mạch duy nhất của Mạnh thị, há lại không vì nghiệp phục quốc mà xuất một phần sức lực sao!"
Nàng khinh miệt nhìn ông ta: "Nếu phục quốc mà không lấy bách tính làm đầu, lại khiến bách tính cư vô an sở, nhân vô an ngu, thì quốc này thà rằng không phục!"
Phạm Dụ tức giận đến mức râu mép run run, "Ngươi đúng là không chịu hối cải, đúng là thật không chịu đi giết hắn sao?"
Nàng ngồi yên, không nói tiếng nào.
Phạm Dụ liên tục cười lạnh, "Được, được lắm! Ngươi nếu không chịu giết hắn, bọn ta liền mượn tay ngươi giết hắn, thay ngươi vì Mạnh công báo huyết thù này!"
Nàng đáy mắt hơi kinh hãi, đứng lên vội vàng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Vẻ mặt Phạm Dụ càng thêm tức giận, "Bọn ta đêm qua đã ở sơn khẩu thành tây ba mươi dặm sắp xếp phục binh, đến lúc đó chỉ cần phái người đến nói cho hắn biết ngươi chạy trốn về phía tây, ngươi cho rằng hắn có đuổi theo ngươi hay không?"
Trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, sắc mặt hơi trắng bệch, cắn môi nói: "Vậy các người đây sợ là tính toán vô ích rồi, trong lòng hắn chỉ sợ so với các ngươi còn hận ta hơn, tuyệt sẽ không thể nào tự mình đuổi tới phía tây."
Phạm Dụ chăm chăm nhìn nàng, hung ác nói: "Ngươi đã vào cái thành Thư Châu này, bọn ta quyết sẽ không lại thả ngươi đi. Không bằng người cứ ở trong thành này chờ, nghe xem tin tức ở phía tây như thế nào đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]