Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị, bị đến đến tiền thính, đã thấy VinhVương ăn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt có thêu hoa văn bằng chỉbạc cùng với Khương Bách Nghiêu đang ngồi trên ghế gỗ tử đàn, một tayvịn lên tay ghế. Vinh Vương mặt mày tuấn lãng, khí chất nho nhã, mườingón tay thon dài, trên tay cầm một chén trà nhỏ màu xanh, thấy Chu thịđi đến, lúc này mới nhìn đến tiểu nữ oa trong lòng nàng.
*tiền thính: sảnh chính, phòng chính
Khương Lệnh Uyển chỉ liếc qua nhìn Vinh Vương, ánh mắt liền rơi vàongười đang đứng bên cạnh Vinh Vương-----Lục Tông, mắt to đen lay láytinh tế đánh giả cả người hắn.
Lục Tông tuy lớn hơn ca ca của nàng một tuổi, nhưng lại cao hơn rất nhiều.
Khương Lệnh Uyển thầm nhủ trong lòng: Nhỏ tuổi đã cao như vậy, chẳng trách kiếp trước bản thân mình thấp hơn hắn cả một đoạn.
Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị không chịu buông tay, nàng luôn luônhoạt bát thế nhưng bây giờ lại không hề hé răng. Không ai hiểu nữ nhibằng mẹ, Chu thị làm sao không
biết nữ nhi suy nghĩ cái gì, thầm nghĩ bản thân đối với khuê nữ thật không có biện pháp, quả nhiên là bị quốc công phủ chiều hư.
Chu thị cẩn thận từng li từng tí đem nữ nhi thả xuống, nhéo nhéo gươngmặt thịt nho nhỏ của nữ nhi nói: “Xán Xán ngoan, đi qua hành lễ với Vinh vương đi con.”
Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn Vinh vương.
Lại nói đến, kiếp trước vị công công* này đối xử với nàng cũng không tệ. Có điều vài năm sau nàng không sinh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-gia-kieu-the/1811658/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.