Tiêu Nam đang nghiêng người ngửa cổ ngắm lá cây ngô đồng già.
Gió tháng Tám mang theo hơi nóng thổi qua cây ngô đồng khiến đám lá kêu vang xào xạc. Bóng cây loang lổ, tựa như tinh linh đang nhảy múa. Thiếu niên hơi nhón chân, cả người nhẹ nhàng khoan thai, áo T-shirt màu lam nhạt hòa vào bầu trời càng nổi bật hơn, gió nhẹ thổi bay mấy lọn tóc rối.
Thiếu niên chính trực phương hoa, đẹp như tranh vẽ.
Cậu ấy vốn nên là như vậy. Trong nháy mắt Lục Tự toát lên ý nghĩ như vậy, anh muốn lôi giấy bút ra tốc ký ghi lại hết cảnh này.
Nhưng trong tay anh chẳng có giấy bút, chỉ có đồ ăn đầy ắp.
Thiếu niên vẫn hồn nhiên không nhận ra Lục Tự đang đến gần, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
“Tiểu Nam.” Lục Tự gọi cậu.
“A?” Thiếu niên nghe thấy tiếng gọi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lục Tự mặt mày cong lên, “Anh Lục, anh đã về rồi?”
Lục Tự cảm thấy mình bị sự đáng yêu đó công kích. Nụ cười tươi tắn sáng lạn của cậu bé chẳng thể thấy suốt cả ngày hôm qua.
Chỉ với một nụ cười này chắc chắn ở trường học cậu chàng sẽ làm siêu lòng rất nhiều thiếu nữ, anh thầm nghĩ trong đầu.
Rõ ràng mới qua một ngày vậy mà cậu nhóc này như thành một người khác. Hôm qua vẫn còn là một nhóc đáng thương không có nhà để về, mà giờ đã trở lại thành một tiểu thiếu gia kiêu ngạo rồi.
“Ừm, sao cậu lại ra đây?” Lục Tự hỏi.
“Em ra đón anh đó nha.” Tiêu Nam hoạt bát nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-dong/145106/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.