Tám giờ sáng hôm sau, hai người gặp nhau dưới phòng ăn.
Trương Sậu ngồi trong đó, thấy Ngô Đồng bước tới.
Cô diện váy dài ôm sát người màu trắng, đuôi váy ren nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân của cô, nở rộ thành từng cánh hoa, biến đổi kỳ ảo ở phần cẳng chân.
Đôi chân với ngón chân sơn đỏ thắm mang giày cao gót, gõ nhịp xuống sàn nhà, tạo nên âm thanh lanh lảnh đầy mê hoặc.
Trương Sậu dời mắt lên trên.
Hôm nay cô không đeo gì ở cổ, suối tóc dài đen suôn mượt buông xõa sau lưng.
Thật ra cô vốn không cần dùng bất kỳ món trang sức nào.
Ngô Đồng cầm máy ảnh trên tay, đặt lên bàn rồi ngồi đối diện với Trương Sậu.
Dùng bữa sáng xong, hai người ra ngoài. Trương Sậu biết địa điểm của sự kiện, chỉ mất hai mươi phút lái xe, họ đã đến nơi.
“Anh biết ngoại hình của Ngô Đồng không?” Ngô Đồng hỏi trước khi xuống xe.
Trương Sậu đáp không.
“Vậy giữa biển người, anh định tìm Ngô Đồng bằng cách nào?”
“Khi thấy người nọ, tôi sẽ biết thôi.”
Giọng điệu anh vẫn chắc nịch như thường lệ, nhưng nếu điều ấy đúng, đáng lẽ anh phải nhận ra Ngô Đồng ngay từ giây phút đầu tiên gặp cô.
Anh không có lý gì mà giả vờ không biết, bấy giờ anh nắm trong tay vô số cơ hội để âm thầm giết cô.
Ngô Đồng cười.
“Hy vọng anh nhận ra người ta sớm, tôi không thể chờ thêm nữa.” Cô mở cửa xuống xe.
Tình hình mưa gió ở thành phố Ngô tốt hơn hẳn thành phố Nam, dù ít ngày nắng, nhưng cũng không đổ mưa lớn.
Cầm cây dù đen to rộng của mình, Trương Sậu theo sau Ngô Đồng.
Trương Sậu nói anh không rõ thời gian cụ thể, chỉ biết địa điểm.
Giơ máy ảnh lên, Ngô Đồng chụp hình khu vực sự kiện suốt dọc đường.
Đây là năm đầu tiên sự kiện này được tổ chức, vì tình hình thời tiết bất thường. Tuy thành phố Ngô đổ mưa liên tục, nhưng lượng mưa không lớn, chính quyền thành phố quyết định tổ chức lễ hội Dù tại công viên trung tâm.
Ngô Đồng cứ tưởng họ đến sớm, nhưng khi xuống xe, cô mới phát hiện công viên đông như mắc cửi.
Ai cũng cầm dù, con đường nhỏ hẹp càng khó di chuyển.
Hai bên đường bày vô số sạp hàng, bán tất cả loại dù muôn màu, với hoa văn khác nhau. Ngô Đồng nhìn quanh, chỉ thấy một vùng đủ màu lộn xộn.
Cô ngẩng đầu nhìn cây dù của Trương Sậu, dù mang màu đen giống hệt tính cách anh.
Ngô Đồng vẫn luôn giơ máy ảnh, có lúc người rời khỏi viền dù, Trương Sậu đặt tay lên vai cô.
Ngô Đồng nhấn nút chụp, lẳng lặng mỉm cười.
Trương Sậu luôn quan sát xung quanh, thỉnh thoảng Ngô Đồng hỏi anh đã tìm thấy chưa.
Trương Sậu trả lời vẫn chưa.
“Tiếc thật, kiếm kỹ hơn nhé.” Ngô Đồng nhẹ nhàng nói, tiếp tục chụp ảnh.
Trương Sậu liếc cô, tiếp tục tìm người trong đám đông.
Người già, trẻ nhỏ, đàn ông, phụ nữ, vô cùng nhộn nhịp.
Dù kề dù, nhìn từ trên xuống tựa như một dòng sông ô chảy xuôi.
Có cây dù phải được giơ lên cao để vượt qua đám đông, còn nhiều cây dù hạ thấp ẩn mình giữa biển người nhằm che giấu hành tung.
Gã kia đã theo sau họ suốt quãng đường.
Trương Sậu đặt tay lên vai Ngô Đồng, giọng điệu như thường: “Có kẻ theo dõi chúng ta.”
Ngô Đồng không hạ máy ảnh xuống: “Ai?”
“Gã đàn ông mặc áo ngắn tay đen và quần dài đen đằng sau, có thể là những kẻ mà anh trai cô lo lắng.”
“Trên con đường này mọi người luôn di chuyển theo cùng một hướng, sao xác định được ai theo dõi chúng ta?”
“Chưa thể xác định, chỉ là trực giác thôi. Trên con đường này, chỉ mỗi người đó đeo khẩu trang và mũ.” Trương Sậu đáp.
Ngô Đồng bỏ máy ảnh xuống, ngước mắt nhìn anh.
Trương Sậu cúi đầu, ghé tai cô thì thầm: “Vào cửa hàng bên tay trái.”
Nói xong, anh dẫn Ngô Đồng rẽ vào một cửa hàng lề đường.
Cây dù đen được gấp lại, cửa hàng đông đúc, đâu đâu cũng thấy khách hàng đang lựa mẫu dù đẹp.
Trương Sậu bỏ dù vào thùng đựng dù ở cửa, dẫn Ngô Đồng vào sâu bên trong.
Anh vòng tay phải qua eo Ngô Đồng, lớp ren mềm mại chạm vào làn da của cả hai.
Ngô Đồng phấn khích, tim đập nhanh hơn.
Hai người dừng trước quầy phía trong của cửa hàng, Trương Sậu hỏi cô: “Cô thích mẫu dù nào?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô Đồng nghiêm túc nhìn thử, trên tường đối diện treo đầy dù được mở ra. Cô chỉ bừa một chiếc bên trái: “Chúng ta phải ở đây bao lâu?”
Trương Sậu lắc đầu, chỉ vào cây dù bên phải: “Năm phút.”
Ngô Đồng nhẹ nhàng tự nhiên tựa đầu vào ngực anh, nhờ người bán hàng lấy mẫu bên phải cho họ xem.
Ngô Đồng nhận dù, gấp rồi mở.
“Đẹp không?” Cô hỏi, giọng điệu không hề căng thẳng hay sợ hãi, cứ như họ thật sự chỉ đang chọn dù.
Trương Sậu nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh đèn dịu nhẹ sáng sủa của cửa hàng rọi lên mặt cô. Vì cô mặc váy dài màu trắng thuần, nên bấy giờ đã toát lên vẻ mềm mại ôn hòa.
Trương Sậu rời mắt, chậm rãi bảo: “Mua dù này, lát nữa chúng ta ra ngoài.”
Ngô Đồng chưa thanh toán ngay, chỉ chầm chậm xoay cây dù dưới ánh đèn.
Đấy là một cây dù trong suốt với họa tiết sao bạc, không đẹp lắm, thậm chí có phần tầm thường.
Nhưng ánh đèn sáng trên đầu chiếu xuống cây dù in họa tiết, hắt lên mặt Ngô Đồng.
Cây dù vẫn chầm chậm xoay tròn, dường như cô cảm nhận được bóng của món đồ chuyển động trên mặt mình.
Ngô Đồng nhẹ nhàng nhắm mắt.
Trương Sậu vô thức cụp mắt nhìn cô.
Bóng đồ vật li ti, êm ái, mông lung, dịu dàng lay động trên mặt cô.
Giờ đây, trông cô như một nữ quỷ u ám, gào thét nhất định sẽ khiến lũ người đã tổn thương cô chết không tử tế, lời lẽ của cô cay nghiệt sắc bén, không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Cô dễ dàng thử thách giới hạn của anh hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi bị phát hiện, cô cũng không ngại hỏi anh: “Đẹp không? Thích không?”
Nhưng ngay sau đấy, cô lại hóa thành một người đơn thuần tinh khôi, gần như sáng rực. Cô hoàn toàn không biết gì về chuyện ở Bắc Sơn, cô cũng ghét thứ bột trắng kia như anh. Ánh sáng từ bật lửa rọi vào đôi mắt cô, hàm răng trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, và cả cơ thể nổi mạch máu xanh...
Sáng, tối, sáng, tối, sáng, tối.
Thay đổi liên tục trong mắt Trương Sậu.
Khi gương mặt cô chìm trong bóng tối, anh bất ngờ nắm chặt bàn tay đang xoay dù của Ngô Đồng.
“Ra ngoài thôi.” Anh nói.
Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn anh, thu dù về.
“Cảnh sát Trương, hôm nay anh trả tiền. Xem như bồi thường cây dù anh tặng cho tôi.”
Trương Sậu thoáng im lặng: “Được.”
Họ rời khỏi cửa hàng, nhưng không phải qua cánh cửa mà họ đã vào.
Trương Sậu dẫn cô đến một cánh cửa nhỏ, vào cửa hàng bên cạnh, kế tiếp họ ra ngoài từ cửa sau của cửa hàng.
Đây là phía bên kia của khu vực sự kiện, không nhiều người.
Trương Sậu nhanh chóng quan sát xung quanh, xác định gã đàn ông mặc đồ đen tạm thời chưa theo kịp, anh ôm Ngô Đồng chuẩn bị vòng về.
Ngô Đồng vẫn đứng yên: “Anh không tìm Ngô Đồng nữa?”
Trương Sậu nhìn cô, bình thản nói: “Tôi đưa cô về trước rồi quay lại đây sau.”
“Thậm chí anh còn không chắc có thật là người kia đang theo dõi tôi không.”
“Cẩn thận không phải chuyện xấu.” Trương Sậu ôm Ngô Đồng định bước đến bãi đỗ xe.
“Chẳng may anh bỏ lỡ Ngô Đồng thì sao?” Ngô Đồng không muốn rời khỏi đây chỉ vì một gã không chắc chắn, nhưng cô không thể kháng cự Trương Sậu, anh gần như kéo cô tiến về phía trước.
Trương Sậu vẫn luôn quan sát xung quanh, họ băng qua con đường nhỏ khá khuất trong công viên, đánh một vòng về hướng bãi đỗ xe.
Khi sắp đến cổng bãi đỗ xe, Trương Sậu đột nhiên dừng bước.
Anh nhanh chóng thu dù, ôm chặt Ngô Đồng ra sau, cả hai dựa lưng vào bức tường bên ngoài cổng bãi đỗ xe.
Từng giọt mưa nhỏ lập tức rơi xuống mặt và người Ngô Đồng, cô nhíu mày:
“Xảy ra chuyện gì?”
Trương Sậu ló đầu ra một chút để nhìn vào bãi đỗ xe rồi rụt về.
“Một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ caro đang đứng cạnh xe chúng ta.”
“Còn gã mặc đồ đen?” Ngô Đồng hỏi.
Trương Sậu cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa.
“Không biết, nhưng có thể hai tên này là đồng bọn, một theo dõi, một cạy xe. Chúng ta không lái xe nữa, gọi taxi thôi.”
Nói xong, Trương Sậu chuẩn bị rời khỏi đây, Ngô Đồng bỗng nắm chặt tay anh.
“Tôi còn để một chiếc máy ảnh trong xe.”
Giọt mưa tạo thành hàng nước trong suốt trên mặt cô, Trương Sậu nghiêng đầu nhìn cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh không cần hỏi xem có nhất định phải lấy máy ảnh không, vì anh biết nếu anh không đồng ý, cô sẽ tự mình lao tới.
Sắc mặt Ngô Đồng lạnh lẽo: “Tôi tự...”
Nhưng cô còn chưa dứt lời, Trương Sậu đã kéo cô bước nhanh vào khu rừng nhỏ bên cạnh.
“Cô chờ tôi ở đây, không được đi lung tung.”
Trương Sậu nhìn xoáy vào Ngô Đồng, rồi nhanh chân tiến về phía bãi đỗ xe.
Âm thanh biến mất chỉ trong khoảnh khắc, sau đó cô chỉ còn nghe thấy tiếng mưa tí tách.
Ngô Đồng không lo cho Trương Sậu. Nếu bãi đỗ xe chỉ có một người, vậy tên kia không phải đối thủ của Trương Sậu.
Cô đứng yên tại chỗ.
Hình như cơn mưa có chiều hướng ngày càng lớn, nhưng Ngô Đồng không mở dù. Cô biết, bung dù chỉ khiến cô dễ bị phát hiện hơn.
Nước mưa đọng ở phiến lá trên đầu cô, rồi rơi xuống người cô.
Cô đứng im, đợi Trương Sậu quay về.
Tóc cô ướt đẫm, từng hạt mưa chậm rãi chảy xuống từ các đầu ngón tay cô.
Quần áo trở nên nặng nề, bắt đầu dính vào cơ thể cô.
Cô nghe thấy tiếng bước chân chạy đến từ đằng sau.
Nhưng đã quá muộn, ngay khi cô quay đầu lại, cánh tay đó đã siết chặt cổ cô.
Đây là kế hoạch đánh lạc hướng, họ bị lừa rồi.
Không phải một người theo dõi, một người cạy xe.
Mà là tên mặc áo sơ mi kẻ caro giả vờ cạy xe, gã đồ đen tận dụng cơ hội để ra tay.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông mặc đồ đen không hề bị mất dấu, gã đang chờ Trương Sậu rời khỏi.
Ngô Đồng bị kéo ngay về phía sau, cây dù trong suốt họa tiết ngôi sao rơi xuống bãi cỏ um tùm.
Cô cố gắng giãy giụa, nhận ra một con dao lạnh lẽo đang kề vào cổ mình.
Nếu cuối cùng cô chết vì một vụ án bất ngờ không đáng nhắc đến, dù mất mạng, Ngô Đồng cũng phải đội mồ chui lên giết gã này.
Gã liên tục hét vào tai Ngô Đồng, cô càng vùng vẫy mạnh hơn.
Lưỡi dao cứa vào cổ cô nhiều lần, nhưng gã không định giết cô.
Gã chỉ gào thét, lặp đi lặp lại một câu hỏi.
Còn Ngô Đồng không hề rời mắt khỏi cây dù bị rơi.
“Tên điên! Anh làm rơi dù của tôi rồi!”
Cô cũng liên tục hét to bên tai gã.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ sâu trong rừng:
“Thả vũ khí xuống!”
Gã dừng tay ngay lập tức.
Trong rừng vốn vắng vẻ bỗng xuất hiện hơn mười cảnh sát, Ngô Đồng nghe thấy âm thanh của súng.
Một giây sau, gã đàn ông lôi Ngô Đồng nhanh chóng quay về con đường cũ, chạy ra khỏi rừng.
Mặt đất gồ ghề cọ xát vào bắp chân Ngô Đồng không thương tiếc, cô không đứng lên nổi, máu tươi chảy ròng ròng từ cổ. Cô bị cánh tay gã kẹp chặt, còn gã chạy ra ngoài.
Cảnh sát mau chóng đuổi theo, liên tục yêu cầu gã thả vũ khí, không được chống cự.
Ngô Đồng bị siết đến mức gần như nghẹt thở, ngay trước khi nhắm mắt, cô nghe thấy một tiếng “rắc“ rõ ràng.
Gã đổ sầm xuống đất, kéo theo cô ngã mạnh xuống.
...
“Chờ ở đây, không được đi lung tung.”
Trương Sậu nhìn Ngô Đồng lần cuối, lúc này, cây dù chắn sáng đã di chuyển, gương mặt cô trở về vẻ trắng nõn không tì vết.
Anh ép bản thân rời mắt, nhanh chân bước về phía bãi đỗ xe.
Tên mặc sơ mi kẻ caro đã bị hai cảnh sát đè xuống đất, họ tìm thấy một khẩu súng tự chế và một dùi cui điện trên người hắn.
Trương Sậu chỉ đến tường trong của bãi đỗ xe rồi dừng bước.
Anh xoay người, nhìn sang rừng cây ngoài kia.
Cô đứng một mình ở đó, như khi họ đồng hành đến thôn làng trên Bắc Sơn.
Anh hỏi từng nhà xem có thể ngủ qua đêm không, cô đứng thẳng đợi anh dưới cơn mưa bão trong tối khuya.
Không hề cử động.
Làn gió hiu hiu, các ngọn cây xanh thẫm lay động, cô thu cây dù trong tay về, chống trên cỏ mềm, cô nhẹ nhàng xoay xoay dù.
Gã đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen xuất hiện trong tích tắc, kéo cô vào sâu trong rừng.
Cô giãy giụa, gã hét vào tai cô.
Chẳng mấy chốc, họ đã chạy ra khỏi rừng cây.
Gã đồ đen vô tình giẫm trúng cây dù trong suốt, cảnh sát xung quanh lập tức lao vào.
Có người vỗ vai Trương Sậu từ đằng sau:
“Cảnh sát Trương, anh muốn về Cục với chúng tôi không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]